Sống ở TP.HCM: Thấy con thương TP.HCM quá đỗi, mẹ vẫn đau đáu chừng nào con về

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
'Con tính khi nào về, ba mẹ già rồi, biết sống được mấy lâu nữa'. Vừa tắt máy, nước mắt đã chảy dài trên đôi gò má gầy guộc, chị Huyền ôm lấy em gái, khóc nấc lên. Hơn 20 năm nay, chị luôn sống trên bàn cân: Về quê sống hay ở lại TP.HCM?

Kể về cái ngày đầu tiên đặt chân lên TP.HCM, chị Trần Thị Thái Huyền (44 tuổi, quê Quảng Trị) đã từng mơ một ngày nào đó sẽ kiếm được số vốn rồi về quê sống bình yên cùng ba mẹ già. Nhưng thành phố nghĩa tình này, đã níu chân chị ở lại, dù đời công nhân sớm tối chỉ loanh quanh trong 4 bức tường.

Dằn vặt vì thấy mình bất hiếu

Tôi thường nghe chuyện về những người công nhân sống ở TP.HCM, có người nhiều năm chưa một lần về quê do không có điều kiện, cũng có người bị đồn bỏ đi biệt xứ.

Ghé xóm trọ nhỏ trên đường Tân Thới Nhất 1 (Q.12) vào một trưa cuối tuần, tôi gặp chị Huyền đang loay hoay nấu cơm. Bỗng ở phòng đối diện có tiếng gọi lớn: “Chị ơi, mẹ gọi”. Người phụ nữ ấy lật đật chạy sang, 2 tay lau vội mồ hôi trên trán rồi nhoẻn miệng cười tươi, nói: “Mẹ à, khỏe chưa đó? Chị em con chuẩn bị ăn cơm đây”.

Chị Thái Huyền đã mưu sinh ở TP.HCM hơn 20 năm

Chị Thái Huyền đã mưu sinh ở TP.HCM hơn 20 năm

Chị Thái Huyền vào TP.HCM mưu sinh từ năm 14 tuổi, ít lâu sau thì em gái Trần Thị Thái Hòa (40 tuổi) cũng theo chị vào đây. Trước khi làm công nhân, chị Huyền từng làm giúp việc, vú em, bưng bê tại nhiều cửa hàng, tích góp được một số tiền mới đi học nghề rồi sau đó xin vào một công ty may mặc để làm.

Nhiều năm qua, chị luôn sống trong nỗi nhớ thương ba mẹ, cũng không ít lần tự dằn vặt mình là một đứa con gái bất hiếu. Miệng đời chua cay, một nhà có đến 2 người con đi TP.HCM nên ba mẹ ở quê bị đồn thổi là “cay nghiệt quá mức nên con bỏ nhà mà đi”.

Mỗi khi nhớ nhà, chị Thái Huyền lại ngắm bức hình của ba mẹ ở quê, đó cũng là động lực để chị cố gắng trong cuộc sống

Mỗi khi nhớ nhà, chị Thái Huyền lại ngắm bức hình của ba mẹ ở quê, đó cũng là động lực để chị cố gắng trong cuộc sống

“Tha phương hơn 20 năm, tôi thấy mình có lỗi với ba mẹ nhiều lắm. Họ già rồi, mong được gần con gần cái, lúc nào gọi điện cũng hỏi tôi có tính về quê không. Bà con làng xóm cũng mỗi người một câu góp vào khuyên răn nhưng thật tâm mà nói tôi không có ý định về quê ở hẳn”, chị Huyền bộc bạch.

Hỏi tại sao thì chị cười xòa, nói rằng sống ở TP.HCM lâu rồi nên quen. Chị làm công nhân nhiều năm, giờ bảo tìm việc khác rồi bắt đầu lại từ đầu thì khó lắm. Vả lại, chị cũng đã gắn bó với TP.HCM gần nửa đời người, không thể nói bỏ là bỏ được.

Chị Hòa (bên trái) cũng đã vào TP.HCM sống với chị gái nhiều năm

Chị Hòa (bên trái) cũng đã vào TP.HCM sống với chị gái nhiều năm

Mỗi lần nghe ba mẹ ốm đau, chị Huyền cũng đứt ruột đứt gan, nhiều đêm tỉnh giấc, mở cửa ra ngoài hiên ngồi khóc một mình.

“Nhà có 2 chị em gái đều đi làm xa quê, ba mẹ tôi cũng buồn tủi nhiều. Họ cũng biết chúng tôi xem trọng TP.HCM như thế nào, dễ dàng gì mà từ bỏ một thứ đã gắn bó với mình rất lâu. Năm ngoái tôi đón ba mẹ vào chơi, họ cũng thích TP.HCM dữ lắm, đi đâu cũng thấy đẹp, thấy lạ”, chị Hòa lau nước mắt cho chị gái, tâm sự.

“Thương TP.HCM để đâu cho hết”

Ở TP.HCM, chị đã gặp chồng là anh Nguyễn Văn Anh (47 tuổi), cùng anh yêu thương rồi xây dựng tổ ấm. Chị Huyền tự hào kể lại, ngày xưa khi chị làm đám cưới, chị đã dùng hết số tiền tiết kiệm để chụp một bộ ảnh ở nhà thờ Đức Bà, có cả đàn bồ câu. Vì đó là hình ảnh đẹp nhất của cái thành phố nghĩa tình này trong mắt chị. Chứng kiến không ít sự thay đổi của nơi đây, chị ngày càng thương và xem như quê hương thứ hai.

Hình cưới của chị Huyền và chồng được chụp tại TP.HCM, chị cất giữ cẩn thận suốt nhiều năm qua

Hình cưới của chị Huyền và chồng được chụp tại TP.HCM, chị cất giữ cẩn thận suốt nhiều năm qua

“Những sự kiện quan trọng trong đời tôi đều gắn liền với TP.HCM, nhìn đâu cũng thấy thương, thấy nhớ. Sống ở đây, khó mà buồn được. Buổi tối tan làm thấy đường sá nhộn nhịp, nhai bịch bánh tráng trộn hay ăn tô hủ tiếu gõ, bao mệt mỏi đều tan biến liền”, chị Huyền cho hay.

Chị Huyền kể với tôi, năm 2009, chị có cùng chồng về quê, định bụng sẽ sinh con rồi sống yên ổn đến già. Nhưng nỗi nhớ TP.HCM cứ quay quắt, chị đành chờ con cứng cáp rồi khăn gói vào lại, “tái hợp” với thành phố này.

Hiện tại chị Huyền đang làm công nhân tại một xí nghiệp may mặc ở TP.HCM

Hiện tại chị Huyền đang làm công nhân tại một xí nghiệp may mặc ở TP.HCM

“Tôi không sinh ra ở TP.HCM nhưng lại lớn lên, trưởng thành nhờ sự bao dung của con người chốn thị thành. Khi tôi đói khát, cũng được bà chủ trọ san sẻ chén cơm nóng. Khi đi làm bị ngất xỉu vì kiệt sức, cũng là nhờ chị em đồng nghiệp xoa dầu, cạo gió. Ngày tôi biết tin mình có thai sau nhiều năm mong con, cũng là được người TP.HCM ôm lấy chúc mừng…”, chị Huyền nghẹn ngào.

Tuy đời sống công nhân quanh quẩn chỉ có công ty và căn phòng trọ nhỏ xíu nhưng chị Huyền vẫn hạnh phúc và thỏa mãn. Chọn gắn bó với mảnh đất này cũng là khi chị phải đánh đổi nhiều thứ.

Góc phòng trọ chật hẹp, dán đầy giấy khen của con gái chị Huyền

Góc phòng trọ chật hẹp, dán đầy giấy khen của con gái chị Huyền

“Vợ chồng tôi đã quyết định sẽ ở lại đây lâu dài, chờ con gái lớn lên, cho nó học hành, phát triển trong một môi trường năng động, cởi mở. Tôi mong con sẽ có cuộc đời tươi sáng, không chịu cảnh làm thuê, làm mướn vất vả như vợ chồng tôi. Ở thành phố lớn, con cũng sẽ được hưởng những điều tốt đẹp nhất”, anh Nguyễn Văn Anh (chồng chị Huyền) nói.

Ở càng lâu, càng giống người TP.HCM

Nhớ khi mới đến TP.HCM tìm việc, chị Huyền từng bị móc túi ở bến xe, lúc đó chị hoang mang và phải nhịn đói gần 2 ngày trời.

“Giờ nhớ lại, tôi thấy mình như siêu nhân. Thân con gái một mình đi tha phương, giọng miền Trung đặc sệt khiến người nghe chữ được, chữ mất. Hồi đó thấy mảnh đất này đáng ghét, có gì đâu mà ở. Nhưng gắn bó lâu rồi, tự nhiên thấy cũng dễ thương. Móc túi, cướp giật đã ít hơn hẳn”, chị Huyền tay phe phẩy chiếc quạt giấy, cười nói.

Giờ đây, khẩu vị ăn uống, giọng nói của chị Huyền cũng đã thay đổi nhiều. Tôi thấy chị giống hệt như một người TP.HCM chính hiệu, rất hào sảng, cởi mở và lạc quan. Chị nói với tôi: “Cưng mà ở đây ít năm nữa, chắc cũng thương nơi này như chị hà”.

Có thể bạn quan tâm

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

null