Những con đường có lối dẫn yêu thương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

1.
Diễn viên Trịnh Kim Chi ở cách nhà tôi một quãng rất gần. Trước đây, mỗi lần đưa con đi từ chung cư ra công viên đều gặp chị đang tưới cây trước biệt thự, gật đầu cười chào. Chị Chi có nụ cười và ánh mắt hiền lành, dễ thương. Sự quen biết của chúng tôi chỉ dừng lại ở những lần gặp nhau, cười chào như hết thảy nhiều người sống cùng khu như thế.


Thu hoạch nông sản chuyển về ủng hộ Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh: Chính Thành
Thu hoạch nông sản chuyển về ủng hộ Nhân dân Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh: Chính Thành


Ngày thành phố qua quy định mới (chỉ đồng ý cho những người có giấy đi đường do công an cấp mới được ra đường), cũng là lúc bếp ăn thiện nguyện ở chung cư tôi hết sạch rau củ. Có hôm, mấy chị bếp nấu món canh chỉ cho bột canh và lơ thơ vài chút hành lá. Rau củ, thực phẩm Mạnh Thường Quân tặng cũng không thể đến được vì chưa xin được giấy đi đường mới. Chợt nhớ tới chị Trịnh Kim Chi, tôi liền điện thoại... nhờ chị đi chở hộ. Khi chị Chi chạy xe gần 20 km đi lấy rau củ, thực phẩm về cho bếp, cậu em hay chơi chung nhóm hỏi, chị nghĩ sao mà điện thoại diễn viên nổi tiếng mang xe sang đi chở gạo với nước mắm, rau, đồ vậy? Tôi bật cười. Thì cứ nhờ thôi mà, được thì tốt, không được thì cũng không sao.
 
Tôi luôn tin điều tốt đẹp có sức mạnh lan tỏa. Và vì thế, tôi vẫn nghĩ chị diễn viên tốt bụng (chị Chi là một trong những nghệ sĩ nhiệt tình tham gia thiện nguyện) mà dù chưa có dịp trò chuyện, tôi tin sẽ giúp mình khi mở lời. Dù biết trước sẽ được chị giúp, nhưng khi nhìn chị diễn viên mà mình vẫn yêu quý qua từng vai diễn khệ nệ ôm thùng nước mắm từ “xe sang” ra, tôi vẫn thấy rưng rưng xúc động.
 
2.
Hôm kia, khi chạy xe qua Nhà Bè chở thanh long của chị bạn tặng bếp và trẻ em bên khu tôi ở, tôi tham lam nhận tới 4 bịch to kềnh. Mỗi bịch hàng chục trái, phát mỗi hộ 2 trái thanh long thì đã có thêm hơn 20 hộ được nhận quà. Hai trái thanh long bình thường mua đâu cũng có, nhưng trong những ngày “ai ở đâu, ở yên đó” thì có khi đặt 3, 4 ngày sau vẫn chỉ nhận được lời xin lỗi vì nhà cung cấp quá tải. Trong khu tôi ở, có những dãy trọ công nhân, trẻ em, bà bầu, bà đẻ cả tháng qua không có một miếng trái cây tráng miệng thì việc bớt lại trái cây lúc này khiến tôi không đành lòng.
 
Con đường chỉ chưa tới 10 km nhưng chở hàng trăm trái thanh long bằng con xe Vision còi khá vất vả. Có lúc vì mấy túi thanh long đè lên vai, mỏi tay mà lạng tay lái trên đường, nghĩ rủi té nhào xuống đây thì cũng đáng đời vì tham. Đi một đoạn lại phải dừng lại kiểm tra xem túi có bị nghiêng, bị lệch hay không. Gặp chốt kiểm dịch, mừng như bắt được vàng, nhờ các anh em canh chốt buộc lại hộ cho chắc chắn để yên tâm chạy tiếp. Mấy hôm trước, khi chở sữa và đồ y tế Mạnh Thường Quân tặng các bé và trạm quân y cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự. Khi bạn công an canh chốt buộc lại đồ xong, dặn: “Chị đi đường cẩn thận nhen” thì thấy xe mình đã nhẹ đi một nửa nhờ em ấy rồi.
 
Lần khác, tôi và Quỳnh - cậu em chung nhóm đi ô tô qua tận Hóc Môn để nhận rau củ về tặng bếp và công nhân nghèo, trời đổ mưa rất to. Xe của một anh bạn cùng chung cư cho mượn, Quỳnh không thường xuyên chạy ô tô nên tôi có chút âu lo. Cậu em tôi có đủ bình tĩnh để lái xe chở hai chị em về chung cư an toàn và kịp giờ khi đã kề giờ giới nghiêm mà trời mưa to như trút vậy không? Về đến nhà trước giờ giới nghiêm chỉ chưa đầy 5 phút, cả hai chị em thở phào như cất được gánh nặng trong lòng.
 
3.
Chị Hoàng Hiền, Mạnh Thường Quân đã gửi hàng trăm phần quà lương thực tặng công nhân và bà con khó khăn nơi tôi ở là giáo viên một trường cấp ba có tiếng trêu tôi: “Chị em mình sống trong cái thời mà nhà giáo, nhà văn, nhà báo, diễn viên... ai ai cũng có thể trở thành “shipper”. Quả thật, trong đội “shipper” và “bốc vác” nơi chung cư ở, người là giám đốc doanh nghiệp, người là kế toán trưởng, nhà báo, nhà văn, sales... Trước dịch chỉ vài ba người quen biết nhau, qua mùa dịch tự nhiên kết nối lên tới cả đội từ những công việc sẻ chia, thiện nguyện. Thi thoảng, bạn bè tôi nói, nhà văn sống trong cảnh này chắc đầy chất liệu để viết. Tôi nói nửa đùa nửa thật với bạn mình, rằng vẫn làm việc online, vài ba hôm lại làm shipper long nhong trên đường xin rau xin gạo cho người khó khăn thì chẳng còn mấy sức và thời gian mà viết nữa rồi.
 
Nhưng, tôi thương yêu những ngày bận bịu này, những ngày tôi được đi trên con đường xuất phát từ trái tim.

http://baolamdong.vn/vhnt/202109/nhung-con-duong-co-loi-dan-yeu-thuong-3077823/
 

Theo KHÔI NGUYÊN THẢO (LĐ online)

 

Có thể bạn quan tâm

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Xây dựng nghị định về khuyến khích phát triển văn học là cần thiết

Ngày 4-4, tại Hà Nội, Bộ VH-TT-DL tổ chức hội thảo lấy ý kiến xây dựng Nghị định về khuyến khích phát triển văn học. Đây là một bước quan trọng nhằm tạo dựng hành lang pháp lý hỗ trợ nền văn học Việt Nam phát triển bền vững trong bối cảnh toàn cầu hóa và cách mạng công nghiệp 4.0.

 Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

Thơ Lữ Hồng: Bầu trời trở lại

(GLO)- "Bầu trời trở lại" của Lữ Hồng là bài thơ giàu hình ảnh và cảm xúc, gợi lên sự chuyển mình của thiên nhiên, lòng người. Bài thơ là bức tranh thiên nhiên đẹp đẽ, cũng là một hành trình nội tâm sâu sắc, nơi con người giao hòa với đất trời, với những giấc mơ và niềm tin vào ngày mai.

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

(GLO)- Sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, đời sống văn hóa tại nhiều ngôi làng Bahnar, Jrai có nhiều đổi mới, nhất là xóa bỏ những gánh nặng liên quan đến hủ tục. Nhưng để bảo tồn những giá trị cốt lõi của văn hóa vẫn là một hành trình cần “gạn đục khơi trong”.

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.