Nhớ phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có ai sống trong lòng phố mà lại nhớ phố đến quay quắt như tôi không? Câu trả lời hẳn là có, nhất là trong mùa dịch Covid-19, khi mà phố đang lặng lẽ đìu hiu những ngày giãn cách xã hội. Những ngày này, lòng cứ như rộng dài ra mãi, cứ mênh mang mà chẳng hiểu nổi buồn vì lẽ gì. Phải chăng, sự quạnh hiu ít kết nối khiến cho người ta thấy cô đơn giữa lưng chừng phố, để mà nhớ, mà thương tháng ngày ríu rít bên cạnh những tình thân.
Phố ngày giãn cách chìm ngập trong mưa. Có lẽ bởi thế mà phố đang buồn như lại buồn hơn nữa. Sự ướt át khiến người ta so vai vì lạnh. Cái lạnh này có lẽ không chỉ tác động từ ngoại cảnh, mà nội tâm con người cũng đang chùng lại mong tìm chút ấm áp yên lành. Tôi có một thói quen từ ngày còn son rỗi là một mình một xe rong ruổi khắp các ngõ ngách nội thành rồi lại tà tà ra ngoại ô, chỉ để tận hưởng cái cảm giác cô đơn. Những con hẻm nhỏ trong lòng phố zích zắc khiến đôi lúc tôi nhớ quay quắt Sài Gòn, nơi tôi gởi năm tháng thanh xuân với bao niềm vui, nỗi buồn trong veo màu nắng. Các hàng quán tôi tìm đến cũng ngoằn ngoèo trong hẻm nhỏ vì nó phù hợp với túi tiền của sinh viên nghèo. Bởi vậy, khi thả mình vào lòng phố và lòng vòng trong ngõ hẻm, tôi đã nhiều lần khựng lại với cảm giác quay quắt nhớ. Để biết rằng, với mình, hoài niệm là một thức quà bổ dưỡng cho tâm hồn.
Tôi chỉ có thể hẹn hò với một vài người bạn tâm giao vào những ngày nghỉ cuối tuần. Những hẹn hò ấy bao giờ cũng làm tôi lúng túng khi phải lựa chọn một trong những điểm đến để hàn huyên. Phố có những quán cà phê được đầu tư bài bản, thoáng đãng cho cả nhóm bù khú chuyện trò sau một tuần làm việc căng thẳng. Mà chẳng hiểu sao, lúc nào tôi cũng chỉ chọn cho mình góc ngồi khiêm tốn ở một quán vắng thưa người. Có lẽ tôi đã già trước tuổi từ bao nhiêu năm rồi. Hay vì ở những góc phố riêng tư ấy, tôi và tình thân có thể thủ thỉ với nhau bao nhiêu chuyện trên trời dưới bể, kể cả chuyện lòng mình khó mà nói cùng ai. Có khi chẳng cần phải nói với nhau điều gì, chỉ ngồi đó, mỗi người miên man với suy nghĩ đuổi nhau trong đầu, hoặc im lặng lướt Facebook, hay đọc nốt những trang sách còn dang dở. Vậy mà những buổi sáng cuối tuần với phố lại nhẹ nhàng đến lạ. Để những lúc này bỗng chợt nhận ra, mình với phố như là một mối thiện duyên.
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Hồi mới về lại phố, phố nhỏ xinh chứ chưa rộng rãi như bây giờ. Ngày đó, có một người bạn xa về thăm phố. Tôi chở anh đi dạo phố đêm bằng chiếc xe máy cọc cạch của mình. Mà Pleiku thì dốc là đặc sản, có những con dốc cao như dốc “lò bò”, hay ngay cả trục đường chính Hùng Vương dốc cũng “dựng đứng” chứ chưa thoai thoải như bây giờ. Mỗi lần ngang qua những con dốc ấy, anh bạn đều bấm vai tôi hỏi “liệu em có đi được không?” Chắc anh sợ xe “chết máy” giữa chừng, hoặc có vấn đề gì thì cái chuyện đẩy xe cũng là một vấn đề. Khi rời Pleiku, trong lá thư gửi tôi, anh khen Pleiku có những con phố đẹp nhất, thơ mộng nhất anh từng biết. Tôi tin lời anh nói từ bấy đến giờ.
Phố Pleiku hiếm hoi mới có dịp kẹt xe. Mà bỗng dưng những dịp hiếm hoi ấy lại làm lòng người tưng bừng chật chội, kiểu như thấy được sự nhộn nhịp phố phường làm người gần người hơn. Đó là khi những đêm Trung thu rộn rã tiếng trống lân, khi những đoàn xe hoa diễu hành mừng ngày lễ lớn qua tất cả các cung đường chính. Phố lúc ấy vừa lung linh ánh điện, vừa nhộn nhịp người qua lại lẫn những âm thanh sống động với bao ánh mắt háo hức của trẻ con. Dường như những ngày đó, người dân ở phố lại muốn ra đường, muốn hòa vào dòng người xe để được sống trọn vẹn cảm xúc náo nhiệt của phố. Một sự khác biệt so với những bình lặng thường ngày vốn dĩ. Mà có khi, những giản dị bình thường lại khiến người ta trông chờ những điều khác biệt, dù chỉ thảng hoặc mới đến, nhưng sẽ neo đọng lại rất lâu trong tâm trí mỗi người.
Với phố, mỗi người sẽ có một lát cắt riêng cho mình để mà ấp iu, gìn giữ, để mà lưu luyến. Tôi cũng đã giấu cho riêng mình những ngọt ngào với phố, để những ngày đang sống trong lòng phố là những ngày đáng sống. Dẫu cuộc đời trao cho tôi không ít thử thách lẫn cám dỗ gọi mời từ nơi chốn khác nhưng con tim đã ghi dấu những bình yên nơi này. Những hẹn hò với phố luôn là nỗi khắc khoải trong lòng. Đến nỗi, khi còn đang sống trong vòng tay phố, tôi vẫn nhớ đến quắt quay ngày phố bình thường. Niềm thương yêu về một ai đó, hoặc mảnh đất nào đó, có lẽ sẽ mãi là lý do để cho tôi tự nhủ mình rằng: cứ sống và nhẹ nhàng yêu phố. Phố sẽ trả lại cho mình những an nhiên…
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.