Nhàn đàm: Ánh trăng xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Đến bây giờ, tôi vẫn cứ nhớ về cái màu xanh dịu kỳ lạ của ánh trăng những đêm ấy. Treo lơ lửng đầu hôm, rồi dần về phía tây lúc rạng sáng. Đó là khi mặt trời phía đông chưa hừng lên, một vầng mây hồng xếp hình vảy nến và lẫn trên đó là một “lát bánh” xanh long lanh hình khuyết: trăng treo đỉnh non tây. Sau này, có một thứ tôi hay ngầm ví von, nó như những lát thạch khoanh gần tròn ăn trong ngày nắng. Màu trăng y như vậy, cứ săm soi liên tưởng, cứ sợ vụn vỡ, để rồi mơ tưởng ngày thơ mỗi khi lùa đàn bò lúc tinh mơ.

Đồi xanh ướt sương, bàn chân giẫm lên cỏ mượt lành lạnh. Hoa trái quanh bước tôi đi, toàn cỏ cây hoang dại. Thảng hoặc lại gặp một bụi gai, lại né mình lách qua trên con đường mòn. Nhưng lũ bò thích lắm, cứ xông bừa qua. Ấy là lúc chúng được gãi đã ngứa sau một đêm chiếc đuôi hay đôi tai dù ve vẩy mãi chẳng thể nào làm xong “nhiệm vụ” đuổi hết lũ ruồi muỗi cứ len vào đám lông chích thỏa thích.

Cái thú cầm chiếc roi tre ve vẩy “lùa bò trong sương” lạ lắm, như mấy câu trong bài thơ của thi sĩ A Khuê “Lùa đàn bò say, nghêu ngao trong sương, đời qua ngọn gió, cát bụi muôn phương...”. Khi đất trời giao hòa, trăng chênh chao vắt qua lũy tre. Tiếng vài con gà rừng te te gáy, hương của các loài hoa dại cứ đánh thức tai mũi. Mắt hướng về phía trời xa, lặng lẽ một mình. Nhưng không bao giờ cảm nhận cô độc!

Tuổi ấu thơ trôi đi. Có vài người bạn ở tận xứ núi đồi, đôi khi tôi về thăm. Xe trôi trong sương ngược hướng lên đường 9, Lao Bảo, Khe Sanh buổi sáng. Khi trở lại thành phố Đông Hà, tỉnh lỵ của tỉnh Quảng Trị, nhìn qua lớp kính lại thấy những vệt sương chiều mờ đục đậu vào. Tôi thường hay nói đùa, mấy tay ở núi ở rừng là chiêm nghiệm triết luận ghê lắm. Nói điều gì là như vắt ra từ đá. Từ tốn, nhẩn nha mà thâm trầm. Ít nói mà như đá liệng vỡ ra từ mảnh núi nào, lăn xuống giữa bàn đánh cộc một tiếng. Ngẩn ngơ cả đám!

Cũng tại vì sớm chiều với sương núi, trăng xanh lành lạnh. Cũng bởi vì rả rích mưa rừng buôn buốt gió lùa qua đêm đêm, mang theo bao tiếng tự trầm tích triệu năm.

Rất khác với tính người miệt sông biển, đồng bằng. Ào ào đến, ào ào đi. Ngàn con sóng vẫy vùng xô cuốn lớp này đến lớp khác hay dìu dịu gió chiều lướt qua vạt lúa uốn câu. Nắng hay mưa cũng phơi phới giữa miên man, khác với len lách rừng cheo leo núi. Chân người miền cao đặt vào đâu cũng như miệng nói, gì, lúc nào, ở đâu. Cái tính người có lẽ quy định mỗi miệt sống và hoàn cảnh sống. Ngặt nỗi, đất nước có dãy Trường Sơn trùng trùng điệp điệp, dài quá. Có nơi, núi sát ra đồng. Có nơi núi lấn ra biển. Vì thế, đôi khi ngồi thuyền thúng trên vịnh Lăng Cô mà thấy ánh trăng xanh lạc loài và nghe mưa rừng nỉ non trên lá ở bên vách núi nhoài ra.

Cho nên, nhiều nơi bạn bè, dân cùng một tỉnh mà có khi ba lớp tính cách: núi rừng, đồng bằng biển khơi và xen giữa hai tính cách ấy. Giao thoa kiểu ấy là nét lạ lùng!

Bởi vậy như ở quê nhà của tôi, trăng mỗi mùa 12 tháng âm lịch. Đầu hôm đến nửa đêm có vẻ như trăng ấm. Qua ngày mới chếch phía đầu non hóa thành trăng lạnh.

Nhưng cũng chỉ một vầng trăng ấy thôi!

 

Theo TRẦN THANH BÌNH (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.