Làng Jrai dưới bóng đa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ở làng Đúp (xã Hà Bầu, huyện Đak Đoa, tỉnh Gia Lai) có 1 quần thể hàng chục cây đa cổ thụ, tạo thành một rừng đa ven làng, chở che cho làng.

Nếu kơ nia là biểu tượng cho sức sống của Tây Nguyên trong thơ ca, thì những cây đa cổ thụ lại biểu trưng cho sức sống của những ngôi làng trong đời thực. Bây giờ rất khó để thấy cây kơ nia, nhưng cây đa được trồng khá nhiều trong các làng Jrai, Bahnar. Ở làng Đúp còn có hẳn một quần thể với hàng chục cội đa mấy trăm năm tuổi, tạo thành một rừng đa ven làng, chở che cho làng.

Nhiều thế hệ ở làng Đúp sinh ra, lớn lên dưới tán những cội đa ven làng. Ảnh: Hoàng Ngọc
Nhiều thế hệ ở làng Đúp sinh ra, lớn lên dưới tán những cội đa ven làng. Ảnh: Hoàng Ngọc

Nắng chiều nhảy múa trên từng phiến lá đa cùng tiếng của bầy quạ kêu nhắc nhớ người ta về sự trở về vào cuối ngày. Sau 1 ngày chăn bò, khi ngang qua rừng đa về làng, bà H’Bring đặt xuống chiếc gùi chất đầy củi khô và những thứ đồ lỉnh kỉnh để nghỉ chân. Ngồi bệt xuống bãi cỏ dưới tán một cây đa, bà hỏi chúng tôi vì sao biết làng Đúp, có phải đã “tìm thấy” làng trên Google Maps không.

Bà cho biết: “Con trai mình đang là thôn trưởng làng Đúp, nó nói những cây đa này chính là Google Maps của làng. Nếu có chụp hình cây đa nhớ đưa lên facebook, người làng Đúp ở đâu cũng sẽ nhìn thấy”. Thấy tôi ngạc nhiên khi nghe một người lớn tuổi ở làng nói về công nghệ, bà H’Bring cười thành tiếng cho biết thêm: “Mình phải dùng mạng xã hội để xem con cháu làng Đúp bây giờ ở đâu, sống thế nào, không là chịu đấy”.

Bà H’Bring cho biết những cây đa chính là chỉ dấu của làng Đúp. Ảnh: Hoàng Ngọc

Bà H’Bring cho biết những cây đa chính là chỉ dấu của làng Đúp. Ảnh: Hoàng Ngọc

Cũng như bà H’Bring, không người dân làng Đúp nào vội vã trên đường trở về nhà mà thường dừng lại nghỉ chân dưới những cội đa ven làng. Già Ksor Mling-một cựu chiến binh đồng thời có gần 2 nhiệm kỳ làm trưởng thôn ở làng Đúp kể: “Hồi trẻ mình đi truy quét Fulro khắp các làng quanh đây, chưa thấy làng nào có nhiều cây đa như ở làng Đúp. Mỗi lần đi xa trở về, nhìn thấy bóng cây đa là thấy làng”.

Già Mling kể thêm, cũng vì rừng đa cổ thụ này nên thu hút rất đông chim chóc. Vào mùa Xuân, từng bầy chim sẻ, chào mào, sáo thường tìm về ăn quả chín. Nhưng “phiền” nhất phải kể đến những bầy khỉ đông đúc hàng chục con. Chúng chuyền hết cành này qua cành khác, cây đa này đến cây đa khác rất ồn ào. Hễ thấy phụ nữ, trẻ em đi qua rừng đa để xuống giọt nước bên dưới là chúng “trêu ghẹo” rất khổ. Nhiều đứa trẻ còn bị những con khỉ nghịch ngợm nắm tóc, sợ quá mà khóc thét. Chúng còn hay bắt gà con của những gia đình sống gần đó.

“Bầy khỉ đông đúc cũng gây phiền hà lắm, nhưng 2-3 năm nay không thấy chúng về nữa lại thấy vắng, thấy buồn”-già Mling bồi hồi cho biết.

Chiều về, người làng Đúp thường dừng chân ngồi nghỉ dưới những cây đa trăm tuổi trước khi về nhà. Ảnh: Hoàng Ngọc
Chiều về, người làng Đúp thường dừng chân ngồi nghỉ dưới những cây đa trăm tuổi trước khi về nhà. Ảnh: Hoàng Ngọc

Những cội đa già còn là chứng nhân cho bao chuyện buồn vui của ngôi làng Jrai này. Chỉ lên những vết đạn chi chít như tổ ong trên thân một cây đa sát đường đi, già Mling cho biết đó là vết thương không thể lành sau 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ. Ông kể: “Từ nhỏ mình đã thấy vết đạn trên thân đa này rồi. Đến kháng chiến chống Mỹ thì vết đạn càng chi chít. Lính Mỹ thường về đây trút giận lên thân cây sau những trận đánh thất bại. Nhưng sức sống của cây rất mãnh liệt, có cây bị bom đạn cày xới mất đến một nửa thân và bộ rễ mà nó vẫn tỏa bóng mát cả một vùng”.

Những vết đạn chi chít trên một thân cây đa luôn nhắc nhớ các thế hệ người dân về quá khứ hào hùng. Ảnh: Hoàng Ngọc

Những vết đạn chi chít trên một thân cây đa luôn nhắc nhớ các thế hệ người dân về quá khứ hào hùng. Ảnh: Hoàng Ngọc

Dưới bóng đa ven làng còn là “trung tâm thông tin”-nơi tập trung những câu chuyện làng. Người làng Đúp đi làm rẫy nương, đi chăn bò, ra giọt nước, tới nhà mồ…đều phải đi qua rừng đa này. Ngày ngày, người làng vẫn gặp nhau, dừng lại nói dăm ba câu chuyện. Cứ thế chuyện lớn chuyện nhỏ của làng cũng từ đây mà lan nhanh như gió chẳng cần đến loa truyền thanh.

Bà H’Bring còn khẳng định, nhờ có những cây đa nên giữ cho nguồn nước giọt của làng Đúp luôn dồi dào, mát lành. “Có năm hạn nặng, các làng quanh đây đều cạn khô nước giọt, nhưng riêng 3 giọt nước của làng Đúp nước vẫn tuôn chảy đêm ngày. Đó là nhờ có những cây đa nơi đầu nguồn”-bà H’Bring nói.

Những tán đa cổ thụ thu hút chim chóc tụ về ăn quả chín râm ran cả một góc làng. Từ trong nách lá cũng cựa mình nhú những chồi non, âm thầm nhắc rằng, thêm một mùa xuân cho đời cây và cả đời người.

Có thể bạn quan tâm

'Báu vật' của làng

'Báu vật' của làng

Hàng chục cây kơ nia trăm năm tuổi được người dân ở Bình Định ví như 'báu vật' được bảo vệ qua nhiều thế hệ. Địa phương đang lập hồ sơ đề nghị công nhận rừng kơ nia này thành rừng cây di sản VN.

Trường Sa: Vững vàng nơi đầu sóng - Kỳ IV: “Điểm tựa” cho ngư dân vươn khơi bám biển

Trường Sa: Vững vàng nơi đầu sóng - Kỳ IV: “Điểm tựa” cho ngư dân vươn khơi bám biển

Cùng với nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền và bảo đảm an ninh trên biển, thời gian qua, công tác dân vận luôn được cán bộ, chiến sĩ trên các đảo thuộc quần đảo Trường Sa quan tâm triển khai hiệu quả, thực sự trở thành “điểm tựa” vững chắc để ngư dân an tâm vươn khơi bám biển.

Hai lần trinh sát Trường Sa

Hai lần trinh sát Trường Sa

Trong chiến dịch giải phóng Trường Sa năm 1975, những người lính đặc công Đoàn 126 nói, họ tin tưởng hoàn toàn việc chuyên chở cho những con tàu của Đoàn 125, vốn nhiều năm dày dạn trên hành trình đường mòn Hồ Chí Minh trên biển.

Xóm Mồ Côi không còn 'mồ côi'

Xóm Mồ Côi không còn 'mồ côi'

Ở rìa TP.Hội An (Quảng Nam) có một xóm nhỏ với cái tên thật lạ: xóm Mồ Côi. Xóm chỉ mấy nóc nhà nhưng có tới 12 liệt sĩ, bao gồm 2 Anh hùng LLVT nhân dân, hy sinh trong 2 cuộc kháng chiến chống ngoại xâm.

Chuyện những người đam mê đờn ca tài tử

Chuyện những người đam mê đờn ca tài tử

(GLO)- Ở một “sân khấu” nhỏ trong căn nhà tại tổ 2 (phường Sông Bờ, thị xã Ayun Pa, tỉnh Gia Lai), những bài ca cổ vào thập niên 80-90 của thế kỷ trước vẫn thường xuyên được cất lên bởi những người đam mê loại hình nghệ thuật dân gian đặc trưng vùng Nam Bộ.