Ký ức An Khê - Kỳ 1: Cung đường giao liên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Mỗi lần đến vùng đất An Khê, bao kỷ niệm lại ùa về trong tôi, từ những tháng ngày cùng đồng đội tham gia chiến đấu trên con đường giao liên Bắc-Nam đường 19 đến khoảng thời gian làm việc ở cơ quan Huyện ủy K8, gắn bó với bà con dân làng. Với chúng tôi, ký ức về một thời khói lửa không bao giờ phai nhòa.

Mắc kẹt dưới chân hòn Lớn

Dừng chân trên quốc lộ 19-đoạn qua xã Song An (thị xã An Khê), tôi nghe ký ức dội về. Những ngọn đồi có tên và không tên, khi chúng tôi lỡ chuyến vượt đường, ẩn nấp trong đó, chờ đêm về để đi qua. Trong đó có hòn Lớn. Có lẽ vì ngọn núi này cao lớn nhất trong vùng Nam đường 19 nên dân ta đặt tên như vậy. Trên chóp hòn Lớn có một đơn vị quân đội Việt Nam cộng hòa chốt giữ. Trong đơn vị ấy, có một người vốn là bộ đội địa phương của ta, chiêu hồi giặc, rồi cầm súng cho giặc, tên đó khá thạo về đường đi lối lại của các đội công tác và cánh giao liên chúng tôi; là chưa nói đến trên ngọn núi hòn Cong, phía Tây-Nam thị trấn An Khê, còn có một bộ phận lính Mỹ canh, thỉnh thoảng chúng rọi đèn pha công suất cực lớn xuống thung lũng An Khê, bán kính hàng chục cây số. Vì thế, mỗi khi qua lại khu vực này, chúng tôi hết sức cảnh giác.

Không có nơi nào khác thuận lợi hơn để chúng tôi vượt đường 19, ngoài đoạn đường này. Biết là khá nguy hiểm, nhưng người xưa chẳng đã bảo rằng, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Và con đường giao liên Bắc-Nam giữa hai phía các xã Bắc và Nam đường 19 vẫn cứ hoạt động cho đến khi An Khê được giải phóng vào ngày 23-3-1975.

Nhưng có một lần, chẳng hiểu địch “ngửi” thấy điều gì bất an mà chúng đã mấy ngày đêm liền, ngày thì càn quét lùng sục quanh các dãy núi, đêm lại phục kích, tuần tra dọc theo tuyến quốc lộ, cứ chừng vài chục phút có vài xe bọc thép chạy dọc theo cả tuyến đường, đèn pha rọi sáng chói cả vùng trời, thỉnh thoảng chúng nã đạn vào... bóng tối, những nơi chúng nghi có Việt Cộng. Chúng tôi mắc kẹt dưới chân hòn Lớn mấy ngày đêm, không thể vượt đường qua phía Bắc như kế hoạch.

Ở lưng chừng hòn Lớn, mỗi khi mặt trời lên cao, sương tan hoặc chiều xuống, tôi và anh Trịnh Văn Đào bên Đội An ninh K8 ra chỗ trống, nhìn xuống thị trấn An Khê. Dưới góc nhìn của chúng tôi, An Khê bấy giờ là “thiên đường”, là chốn phồn hoa đô hội, trong phút chốc, chiến tranh như đã lùi vào một góc nào đó, xa thẳm trong lòng của những chàng trai mười tám, đôi mươi như chúng tôi.

Chị Nguyễn Thị Hoa và nhà văn Trung Trung Đỉnh. Ảnh: Đoàn Minh Phụng

Chị Nguyễn Thị Hoa và nhà văn Trung Trung Đỉnh. Ảnh: Đoàn Minh Phụng

Cũng trên cung đường ấy, bao đồng đội của chúng tôi nằm lại bởi những lần lọt vào ổ phục kích của quân thù. Anh Phan Văn Thám, anh Mao và nhiều đồng đội nữa-những chàng trai giao liên thạo đường, đến từng góc ruộng, bờ ao các anh cũng thuộc làu, mà vẫn không tránh khỏi nơi phục kích của giặc và bị chúng sát hại.

Những năm 70 của thế kỷ trước, việc vận chuyển vũ khí, phương tiện chiến tranh và hậu cần, quân dụng cho các tỉnh Bắc Tây Nguyên từ Cảng Quy Nhơn (Bình Định) của Mỹ-ngụy trên đường 19 thường bị quân giải phóng chặn đánh, cho nên Mỹ bèn nghĩ ra cách vận chuyển bằng đường ống. Thời gian đầu, cách vận chuyển này có vẻ an toàn, nhưng rồi được một thời gian ngắn, sự an toàn đó đã không còn. Dọc đường ống, tuy rằng thường xuyên có quân lính tuần tra, canh giữ, nhưng chỉ chờ chúng sơ hở là bị người dân hoặc du kích, bộ đội địa phương phá hỏng.

Một lần, trên đường công tác về, trong đêm thanh vắng, nghe tiếng động lạ vọng ra từ đường ống, biết là địch đang vận chuyển xăng dầu từ Quy Nhơn lên, nhóm chiến sĩ giao liên của anh Đinh Văn Niềm đã nã đạn vào đường ống. Không may, loạt đạn ấy có lẫn đạn lửa, xăng bốc cháy dữ dội, anh Niềm bị bỏng nặng.

Nghĩa tình đồng đội

Anh Niềm là một trong những giao liên tôi yêu quý, kính trọng, luôn học hỏi và noi gương. Học hành chưa được mấy, anh Niềm rời gia đình, quê hương lúc vừa tuổi “bẻ gãy sừng trâu” để theo những người đồng hương đi cứu nước. Là nói vậy chứ ngày ấy những người trẻ như chúng tôi thì khái niệm đi cứu nước còn mơ hồ lắm. Mấy ngày huấn luyện cho biết vài đường cơ bản là được trao ngay một khẩu súng to dài, kèm theo là một nhiệm vụ nào đó mà không thể không vui mừng vì mình đã là người được cấp trên tin tưởng. Thế là cái chết cho dù mồn một trước mắt, chúng tôi cũng coi là chuyện thường ngày.

Trong cuộc gặp gỡ đầu năm 2023 vừa rồi, tôi thấy anh vẫn khỏe, vẫn nói cười vô tư, khó mà biết anh đã ngoài thất thập và là thương binh đã 4 lần vướng đạn giặc. Tôi biết khi về nghỉ hưu, anh Niềm còn tham gia nhiều công việc tại nơi cư trú và cái chất của người đảng viên trong anh vẫn như ngày nào, không ngại khó khổ, luôn tin vào dân, vào Đảng.

Giờ có dịp trở lại Song An, dọc hai bên đường đã không còn dấu tích nào của đạn bom quân thù để lại. Hồi năm 2019, tôi cùng bác sĩ Nguyễn Hữu Nam-nguyên Giám đốc Bệnh viện Đa khoa tỉnh và nhà văn Trung Trung Đỉnh-người lính của Huyện đội K8 năm nào-thăm lại chiến trường xưa, thắp nén nhang cho cô Nguyễn Thị Sương-một cán bộ phụ nữ thời chiến tranh ở vùng đất An Khê-mất vì căn bệnh hiểm nghèo, hậu quả của chiến tranh.

Chúng tôi đến thăm chị Nguyễn Thị Hoa-một trong những nữ nuôi quân một thời ở Huyện đội K8, thấy chị sống trong căn nhà khá khang trang cùng con cháu, vui vẻ, khỏe mạnh, chúng tôi cũng vui lây. Anh Chín Thung (Nguyễn Hữu Thung)-chồng chị Hoa cũng là lính Huyện đội K8, trong một trận chống càn năm 1971, không may anh bị thương và rơi vào tay địch. Bị tù đày, tra tấn dã man của cai ngục nhà tù Phú Quốc, khi được trao trả, trở về mang trên mình đầy bệnh tật, nên sau ngày giải phóng, các vết thương tái phát, anh đã không qua khỏi, chị Hoa một mình nuôi con khôn lớn, chăm cháu học hành, trưởng thành.

Hôm nay, trở lại cung đường giao liên, nơi những ngọn đồi xưa giờ là màu xanh ngút ngàn của rừng keo, của những loại cây trồng cho giá trị kinh tế cao, giúp người dân có nguồn thu đảm bảo cuộc sống, vượt khó làm giàu. Người dân Song An, từ bàn tay chăm chỉ, cần cù lao động mà đời sống đã được ổn định, nhiều gia đình đã trở nên giàu có. Đường 19 đang được Nhà nước đầu tư nâng cấp, mở rộng, rồi đây sự giao lưu mua bán giữa đồng bằng Trung Bộ và Tây Nguyên, mà Song An, An Khê là cửa ngõ, sẽ thuận lợi hơn nhiều. Song An giờ đang ngày một phát triển, hầu hết nhà ở, đường sá, trường học, trạm y tế được bê tông hóa, xóm thôn bình yên, lòng người thuận hòa.

Có thể bạn quan tâm

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

null