Hoa cỏ may

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may/Áo em sơ ý cỏ găm đầy/Lời yêu mỏng mảnh như màu khói/Ai biết lòng anh có đổi thay?”.
Tôi bắt đầu để ý đến loài hoa cỏ may cũng từ thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh. Thú thật, tuổi thơ tôi đã từng khó chịu vì phải lóng ngóng gỡ từng vạt bông cỏ li ti bám đầy quần áo, xót tận vào da. Nhưng giờ đây, chính vẻ gần gũi, thân thuộc và rất đỗi khiêm nhường của chúng lại đem đến cho tôi thật nhiều xúc cảm…
Ảnh nguồn internet
Ảnh nguồn internet
Hoa cỏ may mộc mạc đến độ người ta có lúc quên rằng đó cũng là một loài hoa. Một loài hoa không đậm sắc thơm hương, không ai chăm chút, tỉa trồng nhưng vẫn bền bỉ sống, mườn mượt lan nhanh ra như thể đã có với đất trời một mối tình sâu đậm, dù là trên đất sỏi cằn khô. Cỏ may ngả sắc theo mùa, mùa nào cũng để lại xiết bao thương nhớ. Đẹp nhất là khi vào hạ, cánh hoa may trổ màu phơn phớt tím; trải qua biết bao trắc trở ngày mưa sa bão táp để rồi se sắt chuyển vào đông chút vàng võ cuối mùa.
Tôi từng nghe sự tích về hoa cỏ may, về người con gái đau đáu hóa thân mình vào bông cỏ, tha phương khắp nẻo để mong tìm được người mình yêu. Cỏ may cứ găm đầy vào ống quần, vạt áo của khách qua đường cũng vì lẽ ấy. Tôi đang nghĩ về một điều thật lạ, rằng  khi những cánh hoa nhức nhối niềm đau càng cố vương vào con người thì con người lại càng tìm cách gỡ ra, chẳng muốn chạm phải. Dẫu vậy, trong cái dự cảm đầy bất trắc, cỏ may vẫn miệt mài níu từng bước chân qua, mỏi mòn trông ngóng. Nếu có thể gọi cỏ may bằng một cái tên rất khác, tôi xin gọi là “hoa hy vọng”.
Tôi thích hoa cỏ may một phần cũng vì tạo hóa đã ban tặng cho chúng cuộc đời nhỏ nhoi mà tự do, tự tại, vượt thoát tất thảy cái giới hạn của không gian, cứ tiến về phía trước mà không gì ngăn trở. Hoa cỏ may bay khắp nẻo vì nương cùng với gió; hai thực thể quyện vào nhau, cùng hồn nhiên phiêu lãng tới cuối chân trời, nơi có những giọt nắng hiền trú ngụ. Thì chẳng phải những câu thơ rất đẹp trong bài “Hoa cỏ may” của nhà thơ Xuân Quỳnh đã nói giùm ta điều này đó sao: “Mây trắng bay đi cùng với gió/Lòng như trời biếc lúc ban sơ”...
Tôi tin hoa cỏ may đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc trên từng hành trình kiếm tìm tình yêu thuở ban sơ chứ không phải là đích đến. Rồi, trên từng nẻo đường mai này, sẽ có thêm thật nhiều hoa thơm cỏ lạ. Nhưng cánh cỏ may nhiều ưu tư sẽ mãi là một nét đẹp đơn sơ giữa đời thường mà con người thoáng chốc tìm đến.
 LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.