Hoa cỏ may

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- “Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may/Áo em sơ ý cỏ găm đầy/Lời yêu mỏng mảnh như màu khói/Ai biết lòng anh có đổi thay?”.
Tôi bắt đầu để ý đến loài hoa cỏ may cũng từ thơ của nữ sĩ Xuân Quỳnh. Thú thật, tuổi thơ tôi đã từng khó chịu vì phải lóng ngóng gỡ từng vạt bông cỏ li ti bám đầy quần áo, xót tận vào da. Nhưng giờ đây, chính vẻ gần gũi, thân thuộc và rất đỗi khiêm nhường của chúng lại đem đến cho tôi thật nhiều xúc cảm…
Ảnh nguồn internet
Ảnh nguồn internet
Hoa cỏ may mộc mạc đến độ người ta có lúc quên rằng đó cũng là một loài hoa. Một loài hoa không đậm sắc thơm hương, không ai chăm chút, tỉa trồng nhưng vẫn bền bỉ sống, mườn mượt lan nhanh ra như thể đã có với đất trời một mối tình sâu đậm, dù là trên đất sỏi cằn khô. Cỏ may ngả sắc theo mùa, mùa nào cũng để lại xiết bao thương nhớ. Đẹp nhất là khi vào hạ, cánh hoa may trổ màu phơn phớt tím; trải qua biết bao trắc trở ngày mưa sa bão táp để rồi se sắt chuyển vào đông chút vàng võ cuối mùa.
Tôi từng nghe sự tích về hoa cỏ may, về người con gái đau đáu hóa thân mình vào bông cỏ, tha phương khắp nẻo để mong tìm được người mình yêu. Cỏ may cứ găm đầy vào ống quần, vạt áo của khách qua đường cũng vì lẽ ấy. Tôi đang nghĩ về một điều thật lạ, rằng  khi những cánh hoa nhức nhối niềm đau càng cố vương vào con người thì con người lại càng tìm cách gỡ ra, chẳng muốn chạm phải. Dẫu vậy, trong cái dự cảm đầy bất trắc, cỏ may vẫn miệt mài níu từng bước chân qua, mỏi mòn trông ngóng. Nếu có thể gọi cỏ may bằng một cái tên rất khác, tôi xin gọi là “hoa hy vọng”.
Tôi thích hoa cỏ may một phần cũng vì tạo hóa đã ban tặng cho chúng cuộc đời nhỏ nhoi mà tự do, tự tại, vượt thoát tất thảy cái giới hạn của không gian, cứ tiến về phía trước mà không gì ngăn trở. Hoa cỏ may bay khắp nẻo vì nương cùng với gió; hai thực thể quyện vào nhau, cùng hồn nhiên phiêu lãng tới cuối chân trời, nơi có những giọt nắng hiền trú ngụ. Thì chẳng phải những câu thơ rất đẹp trong bài “Hoa cỏ may” của nhà thơ Xuân Quỳnh đã nói giùm ta điều này đó sao: “Mây trắng bay đi cùng với gió/Lòng như trời biếc lúc ban sơ”...
Tôi tin hoa cỏ may đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc trên từng hành trình kiếm tìm tình yêu thuở ban sơ chứ không phải là đích đến. Rồi, trên từng nẻo đường mai này, sẽ có thêm thật nhiều hoa thơm cỏ lạ. Nhưng cánh cỏ may nhiều ưu tư sẽ mãi là một nét đẹp đơn sơ giữa đời thường mà con người thoáng chốc tìm đến.
 LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.