Đi chợ làng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sáng thức giấc, hơi giá len vào sớm mai ùa về khiến tôi muốn cuộn mình thêm chút nữa vào chiếc chăn ấm. Nhưng dự định từ hôm trước khiến tôi lại vùng dậy, khoác thêm chiếc áo len mỏng bước ra cửa. Sương sà trước mặt, giăng đầy ngõ, phủ lên những tán cây, vạt cỏ, mái nhà. Một chút lạnh khẽ ve vuốt bờ vai. Tiếng người đi chợ chào nhau rộn ràng. Ngỡ như lâu lắm mới có dịp gặp vậy. Xóa tan đi cái không gian tĩnh mịch của ngôi làng nhỏ buổi sớm.
Chợ làng cách nhà tôi khoảng 200 m. Chợ nhỏ, họp đông nhất từ 5 giờ 30 phút đến 9 giờ. Mọi người đi chợ mua thức ăn cho cả ngày rồi tất tả lên rẫy hay đi làm. Vậy nên những hàng rau, hàng cá, hàng thịt… luôn tay bận rộn, sau đó nhẩn nha đến quá trưa thì dọn hàng về. Tôi thích đi chợ vào các ngày nghỉ, vì chỉ những ngày này tôi mới có thời gian để bước chậm hơn một chút, vừa đi vừa quan sát, vừa í ới vài ba câu chuyện với người quen.
 Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Đầu tiên, tôi đi ngay vào khu vực bà con người Jrai ngồi bán, sà vào các gùi chứa đầy những ngọn bí đỏ xanh non, lá còn tươi nguyên với lớp lông tơ mềm mịn. Chắc chắn đó là ngọn bí giống thuần của người bản địa, cọng mềm, vị ngọt đậm đà. Các bó rau dớn vừa được hái ven suối từ chiều tối hôm trước, đầu ngọn cuộn lại xoăn tít, rồi bí xanh, bí đỏ, mướp đủ loại được bày trên các tấm bao tải vừa trải ra mặt đất. Bắp hạt tím, đậu đen, đậu xanh, đậu đỏ, gạo mới được đóng vào từng túi nhỏ từ 1 đến 2 kg. Củ khoai, củ sắn còn dính đầy đất đỏ. Những xâu măng le ngon mắt. Hay những chú cua đồng bò lạo xạo trong bì bóng, những con ếch đồng bị  buộc hai chân sau cố trườn mình ra khỏi cái thau nhỏ. Những con lươn vàng ươm ngọ nguậy trong cái can nhựa đã cắt miệng vừa đủ chỗ cho một bàn tay thò vào, những con cá lóc chốc chốc bật nảy mình muốn nhảy ra khỏi cái xô nhựa. Lũ tép đồng búng tanh tách, bụng chứa đầy trứng. Mấy mẹ gà mái, anh gà trống nằm im trong bao lâu lâu nghe tiếng động lại kêu toáng lên. Chỉ nhìn ngắm thôi cũng đã khiến tôi thích mê và tưởng tượng ra bao món dân dã hao cơm.
Về đến nhà, con gái tôi chạy ào ngay ra tận ngõ, tranh xách làn. Nó rối rít hỏi: “Mẹ mua gì mà nhiều thế? Hôm nay cuối tuần mẹ liên hoan à? Con xếp đồ cho mẹ nhé!”. Tôi khẽ mỉm cười, thừa biết con bé lém lỉnh này không dám vòi quà nên xin xếp đồ để kiểm tra đây mà. Rồi nó sẽ lật từng món lên và hỏi: “Món này mẹ làm gì? Món này cho con à?”. Chờ tôi gật đầu là nó cười tít mắt vui sướng. Nhìn con, tôi lại nhớ ngày bé mình cũng từng chờ mẹ đi chợ về. Đồng quà tấm bánh ngày ấy chỉ vài cái kẹo bột mà vui lắm. Ngóng mẹ từ cổng, khoảnh khắc thấy mẹ từ xa như vỡ òa niềm vui, tôi reo lên sung sướng. Đó là khoảnh khắc ngọt ngào nhất. Nhìn con, tôi chợt nhận ra những thức mẹ mua chẳng quan trọng. Chỉ cần đó là của mẹ mua về thì mỗi đứa trẻ đều hạnh phúc. Bởi trong suy nghĩ của đứa trẻ, đó là tình yêu của mẹ nên nó tự hào và hãnh diện lắm.
Giờ có cách mua đồ mà không phải ra chợ. Chỉ một cuộc điện thoại sẽ có shipper giao hàng đến tận nhà. Nhưng cái thú đi chợ, được tận mắt nhìn ngắm, tận tay sờ vào từng mớ rau, con cá, con tép, miếng thịt… khiến tôi thích thú vô cùng. Đi chợ tôi bắt gặp những phụ nữ chịu thương chịu khó, tần tảo, lại thấy thương những đôi vai gồng gánh bán buôn, nâng niu chăm lo mỗi bữa cơm của gia đình. Bắt gặp bà cụ nhỏ nhắn, lưng còng tóc bạc thi thoảng lại gánh muối thô, đong muối bằng cái lon sữa bò cũ. Lần nào gặp tôi cũng mua cho bà vài lon muối dù ở nhà vẫn còn. Chỉ mong đôi quang gánh bà nhẹ đi đôi chút.
Đi chợ không chỉ là nhu cầu thiết yếu của cuộc sống hàng ngày mà còn là dịp để tôi quan sát cuộc sống. Đi chợ để tôi có thêm nhiều hơn những nụ cười trong niềm vui sum vầy...
TRẦN HỒNG VÂN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.