Chuyện về 2 người Gia Lai được gặp Bác Hồ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Có vị lãnh tụ nào trên thế giới mà những con người bình thường nhất cũng được gần gũi, được quan tâm từ những điều nhỏ nhặt nhất? Và ngược lại, có lãnh tụ nào mà những con người bình thường nhất cũng có thể tin cậy cởi mở những điều bình dị “rất người”? Chỉ có Chủ tịch Hồ Chí Minh. Tôi đã được nghe rất nhiều cán bộ, bộ đội, văn nghệ sĩ Gia Lai tập kết kể chuyện được gặp Bác Hồ. Mẫu số chung của những câu chuyện ấy là đều toát lên tình thương bao la của Bác.


Tuy nhiên, tôi vẫn xúc động và nhớ mãi về chuyện kể của 2 Trung tá cựu chiến binh người dân tộc thiểu số A Yun Hới (xã Ia Ko, huyện Chư Sê) và Đinh Thắng (xã Kon Chiêng, huyện Mang Yang). “Trái tim lớn lọc trăm dòng máu nhỏ…”. Đúng là chỉ có trái tim Bác mới chất chứa một tình yêu bao la và vị tha đến vậy…

“Năm 1954, tôi tập kết ra Bắc, đóng quân ở Bạch Mai (Hà Nội)-ông A Yun Hới kể. Một buổi sáng, chúng tôi được lệnh tập hợp để đón Bác đến thăm. Sau khi nói chuyện thế giới và trong nước một cách ngắn gọn, Bác hỏi:

- Trong tiểu đoàn ta, có chú nào là người dân tộc thiểu số không?

Tiểu đoàn trưởng thưa “có nhiều ạ” và bảo tôi đứng lên. Bác đi tới trước mặt tôi và nói:

- Các chú là dân tộc thiểu số cần được ưu tiên. Có nguyện vọng gì chú cứ thay mặt anh em đề đạt với Bác.

 Tranh: Bác Hồ làm việc bên bờ suối Lênin (nguồn: Internet).
Tranh: Bác Hồ làm việc bên bờ suối Lênin (nguồn: Internet).



Tôi bấy giờ tiếng phổ thông vẫn còn bập bõm, lại quen kiểu nói ở làng. Nghe Bác hỏi, nghĩ ngay đến thói nghiện thuốc lá của mình và anh em dân tộc, tôi buông một câu cộc lốc:

- Cho thuốc hút đi, cơm nước không cần bằng!

Tiểu đoàn trưởng giẫm khẽ vào gót chân tôi ra hiệu phải nói năng cho lễ phép nhưng tôi không hiểu nên chẳng để ý. Bác mỉm cười hỏi tiếp:
 
- Được rồi. Các chú cần gì nữa?
 
  -Cho thay súng. Súng nặng quá!

Chẳng là ngày đó phần lớn chúng tôi vẫn được trang bị thứ súng trường nặng trịch… Bác cười gật đầu: “Để Bác nghiên cứu”.

Sau khi Bác ra về, tôi bị anh em nhắc nhở vì “cậu được thay mặt anh em đề đạt nguyện vọng với Bác. Cái lớn không nói, sao lại đưa những chuyện lặt vặt thế hả?”. Lúc đó, tôi mới hiểu ra và thấy xấu hổ.

Nhưng điều vô cùng bất ngờ đã xảy ra: 3 ngày sau, chúng tôi đều được thay súng trường bằng cacbin. Tháng sau, số anh em dân tộc thiểu số được phụ cấp thêm mỗi tháng 1 đồng để mua thuốc hút!”. 

Còn đây là câu chuyện của Trung tá cựu chiến binh Đinh Thắng:

“Năm 1960, đơn vị tôi đóng quân ở Vĩnh Phú huấn luyện để chuẩn bị đi B. Để quen với đường hành quân dằng dặc vào Nam, mọi người phải tập mang gạch leo dốc, vượt suối, lội sông… Lớn lên từ rừng, 6, 7 tuổi đã quen với chiếc gùi trên vai, tôi chẳng coi những chuyện đó ra mùi gì, lòng chỉ vẩn vơ ao ước một điều: Giá như trước khi trở về Nam chiến đấu mình được gặp Bác Hồ. Thực ra thì trước đó tôi cũng đã được gặp Bác 2 lần nhưng chỉ từ xa. Đúng hơn là được thấy Bác. Quả nhiên là “cầu được ước thấy”. Bác đã đến với chúng tôi bất ngờ như trong giấc mơ…

Buổi sáng hôm đó, chúng tôi vừa ăn cơm sáng xong, đang chuẩn bị ra thao trường thì Bác đến. Cùng đi với Bác có Đại tướng Võ Nguyên Giáp. Điều không ngờ khiến tôi như bị điếc, không nghe thấy đồng chí Đại đội trưởng đang luýnh quýnh ra lệnh tập hợp đơn vị. Thấy vậy, Bác xua tay:

- Các chú cứ quây quần lại đây. Biết các chú sắp trở về quê hương chiến đấu, Bác với chú Văn đến thăm thôi.

Cử chỉ thân mật của Bác khiến chúng tôi chen nhau xúm lại. Bác trìu mến nhìn khắp lượt rồi hỏi:

- Ở đây có chú nào là người dân tộc thiểu số?

Anh em cùng đưa mắt về phía tôi, ra hiệu tiến lại gần Bác. Tôi lúng túng bước từng bước, thập thò sau lưng đồng chí Đại đội trưởng. Thấy vậy, Bác bước đến nắm tay tôi kéo lại gần, bảo:

- Chú chớ có rụt rè như thế. Bác cũng là dân tộc đấy thôi. Dân tộc Kinh!

Anh em đơn vị cùng cười vui vẻ. Bác nói tiếp:

- Đồng bào ta, dù dân tộc gì cũng là anh em một nhà, cùng bình đẳng xây dựng và bảo vệ đất nước. Chính phủ đang nỗ lực để đồng bào miền núi tiến kịp miền xuôi…

Rồi Bác nói chuyện về tình hình thế giới, tình hình miền Nam; dặn dò chúng tôi về trong đó phải làm gì, việc nào trước, việc nào sau… tỉ mỉ và thân tình như người cha với đàn con trước lúc lên đường. Chúng tôi ai cũng lặng đi vì xúc động. Kết thúc cuộc nói chuyện, Bác hỏi:

- Các chú được Đảng, Quân đội cử đi làm nhiệm vụ lâu dài, khó khăn và gian khổ. Ai có nguyện vọng gì cứ mạnh dạn đề đạt với Bác.

Bác Hồ tham gia Tết trồng cây tại Hà Tây năm 1969 (ảnh tư liệu).
Bác Hồ tham gia Tết trồng cây tại Hà Tây năm 1969 (ảnh tư liệu).



Anh em dường như đang suy nghĩ, chưa kịp nói gì thì tôi đã bật ra:

- Sao Bác không lấy vợ đi ạ?

Anh em trong đơn vị ai cũng bất ngờ trước câu hỏi của tôi. Đại đội trưởng trừng mắt ra ý bảo: “Sao cậu lại hỏi ngớ ngẩn thế hả?”. Bấy giờ, tôi mới thấy đã lỡ miệng nhưng còn biết làm sao. “Trời ơi, chẳng biết sáng nay mình ăn phải gì mà cái lưỡi lại bật ra câu vô duyên đến thế?”. Thấy mặt tôi sượng sần vì ngượng, Bác vỗ vai tôi cười lớn:

 - Không sao, chẳng phải chú mà nhiều người cũng đã hỏi Bác điều ấy. Cảm ơn chú đã quan tâm đến đời tư của Bác. Nhưng Bác chưa lấy vợ là vì đồng bào miền Bắc cuộc sống còn khó khăn thiếu thốn, lại đang ra sức lao động, sản xuất để ủng hộ miền Nam. Đồng bào miền Nam thì đang đau khổ dưới ách xâm lược của đế quốc Mỹ và tay sai bán nước. Chờ ngày đất nước thống nhất, Nam Bắc sum họp một nhà, khi đó Bác sẽ lấy vợ. Già thì lấy vợ già, trẻ thì lấy vợ trẻ, lo gì phải không các chú?

Tất cả anh em đơn vị cùng ồ lên vui vẻ. Tôi-lúc đó như được cởi sợi dây đang thít chặt-lòng rưng rưng: Không thể ngờ là Bác lại giản dị và bao dung đến thế!

Cuối câu chuyện, cựu chiến binh A Yun Hới nói: “Tôi có hơn 20 đứa con nuôi. Sở dĩ vợ chồng tôi vượt qua được bao nhiêu khó khăn để nuôi ngần ấy con người chính là vì trong tôi có Bác. Người đã dạy tôi sống là phải thương yêu nhau, phải giúp đỡ nhau từ những điều nhỏ nhất…”.  Còn Trung tá Đinh Thắng chùng giọng trầm ngâm: “Chỉ có mấy phút bên Bác mà hơn năm chục năm rồi tôi vẫn lưu dấu mãi trong mình từng chi tiết nhỏ. Bác như ngọn núi lớn, càng gần càng thấy ấm áp; càng xa càng thấy cao...” .

Ngọc Tấn

Có thể bạn quan tâm

Tìm lại dấu vết văn hóa Champa ở Tây Nguyên - Kỳ cuối:Phát lộ di chỉ đặc biệt ở Gia Lai

Tìm lại dấu vết văn hóa Champa ở Tây Nguyên - Kỳ cuối: Phát lộ di chỉ đặc biệt ở Gia Lai

(GLO)- Trong cuộc nói chuyện về văn hóa Champa với Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn (Bảo tàng tỉnh Gia Lai), người tham gia cùng với các nhà khảo cổ khai quật di chỉ tháp Chăm An Phú, anh đã đưa ra ý tưởng nên thành lập nhà trưng bày văn hóa Champa vùng Tây Nguyên ở vị trí An Phú, TP. Pleiku hiện nay.

Anh hùng không đợi tuổi

Anh hùng không đợi tuổi

Những ngày đầu xuân năm mới, tôi gặp anh hùng LLVTND Ngô Tùng Chinh trong ngôi nhà vườn rợp bóng cây xanh của ông tại phường Long Phước (TP Thủ Đức, TP Hồ Chí Minh). Ông đang sống một cuộc đời hiền hòa, giản dị bên cạnh không gian trưng bày hiện vật chiến tranh của riêng mình.

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Pháo đài Đồng Đăng - kỳ 5: Sức sống thị trấn miền biên viễn

Pháo đài Đồng Đăng - kỳ 5: Sức sống thị trấn miền biên viễn

Tự hào là mảnh đất “phên dậu” của đất nước, nơi có các di tích lịch sử oai hùng như: Pháo đài Đồng Đăng, cửa khẩu Hữu Nghị cùng các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, thị trấn Đồng Đăng (huyện Cao Lộc, Lạng Sơn) trỗi mình sau cuộc chiến biên giới 1979, trở thành điểm đến của du khách muôn phương.

Những người mẹ đặc biệt

Những người mẹ đặc biệt

Lặng lẽ tồn tại suốt gần 60 năm qua, cô nhi viện Phú Hòa (xã Tịnh Ấn Tây, thành phố Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) được nhiều người gọi với cái tên “ngôi nhà đặc biệt”, bởi nơi đây có những phụ nữ hy sinh cả đời để trở thành mẹ của hàng trăm đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, bị bỏ rơi...

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Người 'dò đường' cho lính 'mũ nồi xanh'

Người 'dò đường' cho lính 'mũ nồi xanh'

…Từ Nam Sudan, đất nước vẫn còn non trẻ và đầy rẫy bất ổn này, chúng tôi thấy những gam màu ảm đạm: màu vàng của sa mạc, màu nâu của bùn đất, màu đen của những khẩu súng và đặc biệt là hình ảnh vô cùng đáng thương của những đứa trẻ chăn bò.

Cán bộ Công an phường Phù Đổng (TP. Pleiku) hướng dẫn nhân viên Khách sạn Khánh Linh đăng ký lưu trú qua phần mềm dịch vụ công trực tuyến. Ảnh: T.T

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ 1: Khi hệ thống chính trị cùng vào cuộc

(GLO)- Ngày 6-1-2022, Thủ tướng Chính phủ ký ban hành Quyết định số 06/QĐ-TTg phê duyệt Đề án “Phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030” (Đề án 06).

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.