Chuyện ở đại ngàn: 'Liêu trai chí dị' ở Krông Bông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Nhiều lần về TT.Krông Kmar (H.Krông Bông, Đắk Lắk), tôi nghe chuyện 'bùa yêu' đầy tai từ nhiều người dân, đủ mọi thành phần xã hội... Tò mò, tôi tìm theo những lời đồn thổi có vẻ “liêu trai chí dị” này...
 
Ngôi nhà mới khang trang của vợ chồng T. và N. Ảnh: Quang Viên
“Một phụ nữ đang có chồng, con nhưng dùng bùa yêu khiến nhiều trai tơ mê mệt, theo về nhà sống như vợ chồng”, đó là điều mà nhiều người dân và cả... chính quyền “nghi vấn”...
“Cô đó chỉ thích cặp anh em sinh đôi, có đứa trẻ măng đẹp trai, đang được đào tạo để cơ cấu vào vị trí ngon lành, rứa mà bỏ hết theo cổ. 'Độc' cái là anh chồng chính thức cũng không nói gì...”.
Nhiều lần về TT.Krông Kmar (H.Krông Bông, Đắk Lắk), tôi nghe chuyện này đầy tai từ nhiều người dân, đủ mọi thành phần xã hội. Có người còn khẳng định: “Không tin cứ tới buôn T’Lia, xã Hòa Phong hỏi thì biết”. Tò mò, tôi tìm theo những lời đồn thổi có vẻ “liêu trai chí dị” này...
Lần theo lời đồn

Chúng em gặp nhau là duyên phận. Em quen nhiều cô gái mới lớn, nhưng các cô gái đó không sâu sắc. Gặp N. đi uống cà phê nói chuyện thấy hợp. Lấy N. cũng bị dị nghị đủ điều, thiên hạ đồn em bị N. bỏ bùa yêu. Nhưng thôi, miệng thế gian mà, mình sống cho mình chứ đâu sống cho người khác. Còn ba mẹ em, hiểu càng tốt, không thì đành chịu vậy

Anh T.

Từ thị trấn của huyện được coi là nghèo nhất tỉnh này, tôi phóng xe đến xã Hòa Phong cách đó khoảng 15 km. Trước khi đi, thằng em còn cảnh báo: “Phải bỏ củ tỏi đầy mình đề phòng lỡ cô ấy thấy anh vừa con mắt rồi bỏ bùa”.
Tới Hòa Phong, tôi đến thẳng UBND xã để nghe thông tin “danh chính, ngôn thuận” từ chính quyền. Ông Huỳnh Viết Trinh, Phó chủ tịch xã Hòa Phong, nói liền: “Cái ni (này) có, cô đó tên N. ở buôn T’Lia. Không biết có bùa ngải không nhưng gặp thằng nào mà cổ ưng là thằng đó theo luôn về nhà cổ ở.
 
Cô N., người phụ nữ bị đồn đại là có bùa ngải yêu
“Độc” cái là cổ có chồng, có con lớn cả rồi, nhưng mấy thằng theo cổ toàn trai trẻ, chưa vợ. Thằng gần nhất tên T., con của anh cán bộ huyện, nhỏ tuổi hơn rất nhiều cũng theo về nhà. Nó có cô người yêu sắp cưới ở buôn T’Lia, ba nó cho nó học sau này về làm công an nhưng không biết sao khi gặp con ni thì hắn bỏ cô vợ sắp cưới rồi về sống chung luôn. Ba thằng T. thương con, dù không mê tín dị đoan nhưng ổng cũng tìm thầy giải, rồi nhờ công an can thiệp... Vậy mà hai đứa không rời ra được. Thời gian đó, ba của T. tội lắm, bơ phờ hẳn. Ông sợ cổ bắt luôn thằng em sinh đôi đang học ở Đà Nẵng”.
Nhấp ngụm trà, ông Trinh kể tiếp: “Công an có kêu lên tuyên truyền luật Hôn nhân gia đình. Nói chi đó một hồi thì cổ khạc ra máu rất tanh, công an phải cho về. Sau này cổ làm thủ tục ly hôn chồng rồi đưa cậu trai trẻ xuống Hòa Lễ sống”.
Vào buôn T’Lia, gặp một nhóm đàn ông đang ngồi, tôi ghé vào hỏi. Ông N.Đ.C ra vẻ tường tận: “Lịch sử cô ni phải hỏi tui vì cổ sống sát đây. Chồng cổ là bạn tui, nó ưng cô ni cưới hỏi đàng hoàng, có ba mặt con, con gái lớn khoảng 20 tuổi rồi. Rứa mà cổ gặp thằng T. đùng cái, thằng ni bỏ người yêu theo cổ luôn”. “Ở gần nhà, anh thấy cô N. có bùa ngải gì không?”, tôi hỏi. Ông C. trả lời: “Chuyện bùa ngải tui chưa thấy bao giờ nhưng có người ở đây chôn trứng gà sau nhà để thử, vậy mà cổ biết. Nghe nói ông ngoại cổ trước đây là phù thủy”.
Theo lời đồn, không chỉ có T. mà một cặp sinh đôi khác, cũng bị N. bỏ bùa “bắt” về làm chồng. Đem chuyện này hỏi, ông C. “xác nhận”: “Hai thằng đó là con ông Chiếu ở xã Hòa Sơn. Cổ “lượm” hết hai thằng về nhà sống chung với chồng luôn. Thằng nấu cơm, thằng giặt đồ cho cổ. Sau ni gặp thằng T. thì cổ thả cặp sinh đôi đó”.
Ngồi gần hai tiếng đồng hồ, câu chuyện về cô N. được nhiều người trong bàn kể thêm dài dằng dặc. Cuối cùng, ông C. “kết luận”: “Nói chung cô này thuộc dạng... huyền bí”.
 
Ông N.Đ.C gần nhà cô N. ở Buôn T'Lia trao đổi với PV Thanh Niên
“Giải oan” mối tình bùa ngải
Tôi gặp N. (người phụ nữ bị đồn là “bỏ bùa” trai tơ) trong một tiệm uốn tóc ở xã Hòa Lễ. N. không quá đẹp nhưng có duyên ngầm, nói chuyện cuốn hút và khá trẻ so với tuổi gần 40.
Cô bộc bạch: “Em là người Kinh, không có bùa ngải gì cả. Người ta đồn em bùa ngải hớp hồn trai trẻ, nhưng không phải. Bí quyết của em là cách sống. Em biết làm anh T. hạnh phúc, không nũng nịu đòi mua sắm này nọ như những cô gái trẻ anh T. từng yêu. Trước đây trong làng không ai dám đến gần, em bị áp lực lắm, thường xuyên nghĩ đến cái chết nhưng sau cũng kệ, quan trọng là sống tốt, lương tâm không hổ thẹn”.
Về chuyện cặp anh em sinh đôi ở Hòa Sơn cũng yêu N. và dọn về ở chung với vợ chồng cô, N. cười ngặt nghẽo: “Anh đó ở Hòa Sơn, mến mộ em lắm vì em thường giải thích những cái hay, cái đúng. Ảnh nhận em làm em gái nuôi, lâu lâu ghé vào nhà em ở. Nhưng một người đàn ông lạ mặt sống trong nhà thì ai cũng nghĩ em và ảnh yêu nhau”.
N. kể cô thiếu cha từ khi chưa chào đời. Nhà nghèo, nên 6 - 7 tuổi cô đã đi mót, làm thuê nuôi gia đình. N. cưới chồng khi 16 tuổi vì “ổng nói nếu ưng ổng thì ổng lo cho gia đình em”.
N. tâm sự mà mắt nhòa lệ: “Chuyện riêng tư với chồng trước, em không muốn nói ra nhưng ảnh cũng từng nói nếu sau này em gặp được người em thương thì ảnh trả tự do cho em. Rồi em gặp anh T., mến thương nhau thì lấy thôi. Anh T. cũng thương hai đứa con riêng của em như con mình”.
Tiếp tôi trong ngôi nhà khang trang mới xây, biết tôi là nhà báo, T. (29 tuổi, chồng mới của cô N.) có vẻ ái ngại nhưng cũng bộc bạch chân thành... T. có nụ cười tươi, đôi mắt hiền. Ôm cậu con trai 4 tuổi vào lòng, T. cho biết: “Hai vợ chồng lấy nhau chỉ hai bàn tay trắng. Hằng ngày em đi bỏ gas, vợ làm nghề uốn tóc. Căn nhà này xây được cũng nhờ tiền của dì vợ giúp đỡ”.
Về chuyện yêu và lấy một phụ nữ lớn tuổi và đã có chồng, có con rồi bắt đầu sự nghiệp với hai bàn tay trắng, T. thẳng thắn: “Quan trọng là vợ em có nhiều đức tính tốt, đến với nhau em thấy vui vẻ, hạnh phúc. Vợ em đã có con, có chồng, nhưng khi gặp, tụi em tìm được sự chia sẻ, cảm thông thật sự... Tụi em đến với nhau, gia đình em không chấp nhận, về sống cùng không có miếng đất cắm dùi nhưng một lòng một dạ thì cái gì cũng làm được hết”.
Theo T., duyên phận và tình yêu chân thành đã gắn kết họ chứ không có bùa ngải gì cả. T. gặp N. lúc N. đang làm uốn tóc ở TT.Krông Kmar, nơi T. đang công tác. “Chúng em gặp nhau là duyên phận. Em quen nhiều cô gái mới lớn, nhưng các cô gái đó không sâu sắc. Gặp N. đi uống cà phê nói chuyện thấy hợp. Lấy N. cũng bị dị nghị đủ điều, thiên hạ đồn em bị N. bỏ bùa yêu. Nhưng thôi, miệng thế gian mà, mình sống cho mình chứ đâu sống cho người khác. Còn ba mẹ em, hiểu càng tốt, không thì đành chịu vậy”.
(còn tiếp)
Quang Viên (Thanh Niên)

Có thể bạn quan tâm

Tôi đi chiến dịch Điện Biên

Tôi đi chiến dịch Điện Biên

(GLO)- "Tôi có cảm tưởng như cả đất nước, tất cả các dân tộc đang hành quân đi giành lấy độc lập tự do. Làm sao mà có thể đè bẹp ý chí của cả một dân tộc yêu nước. Tôi vô cùng tự hào là người chiến sĩ Ê Đê thuộc Tây Nguyên miền Nam duy nhất cũng có mặt trong đoàn quân ấy".

Giải cứu thú rừng

Giải cứu thú rừng

Những đôi chân mải miết trên từng ngóc ngách, đôi tay rớm máu gỡ lấy những chiếc bẫy thú. Trọng trách của họ là bảo vệ, giải cứu thú rừng mắc bẫy trong những cánh rừng già trên dãy Trường Sơn ở Quảng Nam.
70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - bài 14: Đại thủy nông Nậm Rốm - biểu tượng của thanh niên

70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - bài 14: Đại thủy nông Nậm Rốm - biểu tượng của thanh niên

Cánh đồng Mường Thanh được dòng sông Nậm Rốm tưới tắm bồi đắp hàng nghìn năm. Nhưng cánh đồng Mường Thanh thực sự gieo trồng có hiệu quả tăng đột biến là nhờ vào Đại công trình thủy nông Nậm Rốm. Đó là công trình hình thành từ bàn tay, khối óc của lớp thanh niên xung phong (TNXP) hơn 60 năm trước.
70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 13: Mường Thanh - Kho lúa giữa trời

70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 13: Mường Thanh - Kho lúa giữa trời

Đứng ở Tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ trên Đồi D1, phóng tầm mắt về phía tây là một màu xanh trải dài bất tận của cánh đồng Mường Thanh. Từ trận địa đầy bom đạn, hầm hào, Mường Thanh trở thành vựa lúa lớn nhất Điện Biên, tạo ra những hạt gạo vang danh cả nước…
Phong vị Sài Gòn

Phong vị Sài Gòn

Có những người xa Sài Gòn hàng chục năm, hỏi rằng Sài Gòn những nét xưa có còn? Sài Gòn thế kỷ 21 có gì hay? Trong khi ấy, có những người xa Sài Gòn chỉ ít năm thôi cũng đã hỏi thành phố có gì mới?
Mật danh B29

Mật danh B29

Cuối tháng 10/2020, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đã long trọng tổ chức buổi gặp mặt các đồng chí cán bộ thuộc Quỹ đặc biệt (Tiền thân là Quỹ ngoại tệ đặc biệt) chi viện chiến trường miền Nam, gọi tắt là Quỹ hoặc Ban B29.
Những “lá thư” khắc khoải đôi bờ

Những “lá thư” khắc khoải đôi bờ

(GLO)- Trong những bưu thiếp đơn sơ và bị kiểm duyệt gắt gao từ phía chính quyền bờ Nam chứa đựng biết bao điều mà niềm nhớ nhung khắc khoải của người xa xứ đã lầm lỡ nghe theo lời dụ dỗ và ép buộc của kẻ thù mà rời xa quê hương.

Ký ức 30/4

Ký ức 30/4

Đã 49 năm trôi qua, kể từ Ngày giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2024), nhưng với những người lính “Bộ đội Cụ Hồ” ký ức ngày 30/4/1975 không thể nào quên.
Gia Lai căng mình ngăn lửa, giữ rừng

Gia Lai căng mình ngăn lửa, giữ rừng

(GLO)- Giữa tiết trời nóng nực hơn 40℃, trên những ngọn núi, triền đồi, lực lượng bảo vệ rừng Gia Lai vẫn kiên nhẫn sải bước tuần tra. Khó khăn của thực tại là động lực để họ vượt lên nhằm ngăn ngừa "bà hỏa", giữ màu xanh của rừng cho mai sau.

Khát vọng phồn vinh

Khát vọng phồn vinh

Đất nước ta đã bước qua cánh cửa đói nghèo nhưng sự thịnh vượng của dân tộc vẫn còn ở phía trước, rất cần sự chung tay góp sức của mọi con dân nước Việt, nhất là thế hệ trẻ.
Đi trong hầm xuyên núi Đặng Thùy Trâm

Đi trong hầm xuyên núi Đặng Thùy Trâm

“Rừng khuya im lặng như tờ, không một tiếng chim kêu, không một tiếng lá rụng hay một ngọn gió nào đó khẽ rung cành cây…”, tôi đọc đoạn nhật ký của bác sĩ Đặng Thùy Trâm trước giờ vào khu vực núi Chúa, nơi đang thi công hầm xuyên núi thuộc dự án cao tốc Quảng Ngãi - Hoài Nhơn.
Sống ở TP.HCM: 'Cắt tóc trời' kiêu hãnh tháng năm, yêu nghề đến lạ

Sống ở TP.HCM: 'Cắt tóc trời' kiêu hãnh tháng năm, yêu nghề đến lạ

Ở TP.HCM, có những người dành hơn nửa đời để làm đẹp khuôn mặt, mái đầu cho thiên hạ. Không biển hiệu, không tiện nghi hiện đại và chỉ với chiếc ghế bành sờn da, chiếc gương cũ và bộ đồ nghề, nhiều năm qua những người thợ cắt tóc vỉa hè đã góp phần làm nên một nét văn hóa rất đặc trưng của TP.HCM.