Cả làng lo tang người 'chịu tang cả làng'

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
“Chưa thấy “gã khùng” nào mất mà tràn thông tin trên mạng đến thế. Lúc mới có một vài dòng thông báo ông về trời trên Facebook, những người ở Đà Nẵng, Đồng Nai, TPHCM, thậm chí ở nước ngoài cũng nghẹn ngào đau xót”.
“Gã khùng” mà ông Trần Chương (xã Cẩm Kim, TP Hội An) nhắc tới là ông Nguyễn Hùng (63 tuổi, thôn Hà Nam, xã Duy Vinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam), thường được làng trên xóm dưới gọi là “Hùng khùng”. Bà con không nhớ nổi ông đã đội mấy ngàn cái tang trên đầu…

Ông Hùng (cầm đuốc) trong một lần đưa tang
Ông Hùng (cầm đuốc) trong một lần đưa tang
Cấn tang quanh năm
Về Duy Vinh, hỏi ông Hùng “khùng” ai cũng biết. Ông “không bình thường” từ nhỏ, lại mắc chứng động kinh. Ba mẹ mất, ông ở với người em gái. Nhưng nhà như cái nhà trọ, chỉ khi ngớt “việc làng” mới tạt về ăn ngủ. Dân làng có câu: “Ăn được ngủ được là tiên/Không ăn, mất ngủ Hùng Niên tới nhà (Niên là tên của ba ông)”, ấy là nói về việc chính của ông: lo tang. Hễ nghe đâu có người mất là ông cuốc bộ tới. Mà cũng thật lạ, miệng ú ớ, chẳng mấy khi trò chuyện với ai nhưng chẳng hiểu sao người mất ở làng trên xóm dưới, xa cả mấy cây số ông cũng tài tình biết được.
Bà con kể, có hôm đang ngủ ở nhà người quen, nửa đêm ông bật dậy gấp gáp: “Bà cô Ba chết rồi, tui đi lên lo cho bà cô Ba cái đã”. Quả đúng như thần, sáng hôm sau cả xóm mới biết mà đêm đó ông đã có mặt. Mà phải bà cô Ba nào thân thiết, người phụ nữ lạ hoắc cách đó gần 5 cây số. Chẳng ai lý giải được là ông tiên tri hay có tâm linh “đưa đường chỉ lối”.
Tới đám nào, ông cũng xin chịu tang. Biết tiếng ông Hùng, chẳng nhà nào từ chối. Ông chịu tang không chỉ quấn một vành khăn trắng trên đầu cho phải lễ, mà “lăn lộn” ở đám từ khi người xấu số nhắm mắt cho đến lúc mồ yên mã đẹp mới chịu về.
“Suốt mấy ngày tang gia, ổng lãnh việc canh quan tài. Đêm tới ổng kêu người nhà mệt thì nằm nghỉ, ổng ngồi tới sáng, hết hương thắp hương, hết nến thắp nến. Ban ngày thì ổng “chạy bàn”, bưng nước, bưng thuốc, rồi đánh trống, đánh chiêng, thấy việc chi cũng lao vô làm. Ổng lúc nào cũng nhận người nằm xuống là ông chú, bà cô, thằng em… của mình. Khùng, mà ôm hết việc nghĩa vô người rứa đó”, ông Vũ Đức Hưng (thôn Hà Nam) nhớ lại.

Bức ảnh ông Hùng lúc còn sống được người dân chụp lại
Bức ảnh ông Hùng lúc còn sống được người dân chụp lại
Dân làng Duy Vinh cũng như Cẩm Kim, hay các xã lân cận ai cũng biết ông “nghiện” cầm đuốc dẫn đường. Tất cả đám ở làng, người cầm đuốc đi đầu đoàn đưa tang chẳng ai khác ngoài Hùng “khùng”. Tục quê, ngọn đuốc ấy, phải chọn người thanh liêm, có tuổi mới được cầm để soi đường phá những u tà dẫn lối cho linh hồn siêu thoát. Vậy mới biết, bà con thương quý ông tới mức nào.
Không ai coi ông “khùng” cả. Trong mấy bức ảnh bà con đưa cho tôi xem, ông vác cây đuốc, đầu quấn khăn tang, mang chiếc áo tuềnh toàng đi hàng đầu. Nếu không hỏi, tôi cũng nghĩ đấy là người thân trong gia quyến. Bà con kể thêm, mấy năm nay ông già yếu đi nên bớt “lăng xăng”, chứ ngày trước, còn mạnh, ông “quần” miết ngoài mộ, hết gánh nước, bưng gạch xây mả đến dọn dẹp, đốt lửa... Phải đến khi mồ yên mã đẹp mới chịu về.
Bà Nguyễn Thị Hải, em gái ông nhẩm tính một năm ông đội mấy trăm cái tang trên đầu. Bởi không chỉ người ở xã mất mà nghe tin ở tận đẩu tận đâu ông cũng tới. Có ngày chịu tới hai, ba tang. Suốt mấy chục năm qua, ông đã quấn tới hàng ngàn vành khăn trắng trên đầu, thành thử làng trên xóm dưới mới đùa rằng trên đời chỉ mỗi ông Hùng không lấy vợ được vì lúc nào cũng… cấn tang.
Khùng khùng vậy, nhưng có những chuyện ông rất tỉnh. Tới đám tang lăn xả, hết lòng, chỉ ăn mấy bữa cơm gia chủ mời, xong việc là về. Hôm sau mời quay lại cảm tạ nhất quyết không tới.
Ở làng, đố hòng ai “dụ” được ông vào đám giỗ, đám cưới, tiệc tùng, không bao giờ “đụng đũa” vào những nơi ấy. Ông chỉ thích được cho áo quần, nhất là đồ công an, bộ đội, hoặc đồ có nhiều túi để bỏ hộp thuốc, giắt cây bút lên cho…giống cán bộ.
“Ngọn đuốc” vụt tắt, cả làng chung lo
Một ngày giữa tháng bảy nắng chang, ông cầm đuốc đưa người mất ở xã Cẩm Kim ra đồng, chiều cuốc bộ tới thôn Trà Đông (xã Duy Vinh) lo thêm cái tang nữa, trên đoạn đường cách nhà tầm cây số, ông bị bị té bất tỉnh. Dân làng đưa ông về, bà Hai chăm sóc tới đêm thì ông nhắm mắt. Không ai tin được ông bỏ làng đi đột ngột vậy.

Người dân gần xa tới tiễn biệt ông Hùng Ảnh: Thanh Trần
Người dân gần xa tới tiễn biệt ông Hùng. Ảnh: Thanh Trần
Căn nhà cũ kỹ nằm trong xóm nhỏ rền rĩ tiếng nhạc tang. Trên bàn nghi ngút khói hương, di ảnh ông với khuôn mặt vô âu, miệng cười móm mém, khoác trên mình chiếc áo cầu thủ màu tím khiến nhiều người không kìm được nước mắt.
Bà Hai nghèn nghẹn, suốt mấy chục năm qua, người anh như mới lên ba của mình mang chứng động kinh, lâu lâu lại co giật, có bữa giật cắn dập cả môi, té mẻ đầu. Đi lo “chuyện làng chuyện xã” quanh năm, nhưng về nhà em gái vẫn phải chăm chút, tắm rửa, vệ sinh cho ông chẳng khác gì con mọn.
Có đợt “ham việc” quá, ông ở lại nhà người ta mấy ngày liền, bà sợ phiền tới tìm, nhưng gia chủ xua tay, bảo ai chứ ông Hùng tới chỉ có giúp gia quyến thôi. “Ổng ngây ngây dại dại nhưng cái tâm tốt, không tham, không gian nên bà con ai cũng thương. Ổng mất đêm nay, thì sáng mai trời chưa kịp tỏ người ta đã tới chật nhà. Có cả cán bộ xã khác đi ngang nghe tin cũng ghé vô. Thôi thì cuộc đời ổng như vậy là mãn nguyện”, bà bùi ngùi.
Bà con chẳng ai bảo ai, tự kéo tới xắn tay lo tang cho người lâu nay “chịu tang” cả làng. Người lui cui nấu nướng, người dọn dẹp, lo trà nước, tiếp khách… Bà Hai kể thêm gia đình lên ủy ban xã báo tin và xin huyệt, cán bộ xã nằng nặc bảo cứ về đi, xã sẽ tới tận nhà lo lắng mọi chuyện, việc phải làm với một người sống hết lòng như ông Hùng.
Sau giờ khâm liệm, dòng người xóm dưới làng trên, ở huyện khác, ở tận ngoài Đà Nẵng lại nối nhau đổ về xóm nhỏ để chào ông lần cuối. Hình ảnh người đàn ông dáng trùng trục, da đen, hơi gù lui cui thắp nhang, đánh trống, cầm đuốc dẫn đường rồi còng lưng gánh nước xây mồ mả hiện ra trong câu chuyện của mỗi người.
Chị Hồ Thị Hằng (36 tuổi, thôn Hà Nam) không thể nào quên lúc đám tang cha, ông tới lo toan suốt mấy ngày trời, trắng đêm ngồi canh quan tài không chợp mắt. Còn ông Nguyễn Đình Hoàng (xã Cẩm Kim), chẳng bà con thân thích, nghe tin ông mất cũng lật đật tới đây.
Những người con xứ Quảng xa quê khi nghe tin “ngọn đuốc” của làng vụt tắt đã ngập tràn những dòng cảm xúc nghẹn ngào trên mạng. Những tấm ảnh đám tang có ông, những ký ức về nghĩa cử cao đẹp của ông được họ lục lại, đăng lên cho mọi người xem để không ai quên “Hùng khùng”, như một huyền thoại của ngôi làng bên sông Thu Bồn.
Theo Th.T (TPO)

Có thể bạn quan tâm

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

Tự hào 2 xã Anh hùng Ia Dơk, Kon Chiêng

(GLO)- Trong kháng chiến chống Mỹ, xã Ia Dơk (tỉnh Gia Lai) là căn cứ cách mạng quan trọng, đồng thời cũng là nơi hứng chịu nhiều đau thương, mất mát. Những cánh đồng từng bị bom cày xới, những mái nhà bình yên hóa tro tàn, bao số phận người dân vô tội bị giặc sát hại.

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

Thủ lĩnh giữ rừng Hà Ra

(GLO)- Gần 40 năm gắn bó với rừng, ông Nguyễn Văn Chín-Giám đốc Ban Quản lý rừng phòng hộ Hà Ra (xã Hra, tỉnh Gia Lai) được biết đến như vị “thủ lĩnh giữ rừng” đặc biệt: từ việc biến lâm tặc thành người giữ rừng đến phủ xanh vùng đất cằn cỗi nơi “cổng trời” Mang Yang.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Xã tỷ phú nơi biên viễn

Trong hai năm 2024-2025, thủ phủ Tây Nguyên trúng đậm cà phê. Chỉ tính riêng huyện Đắk Mil (tỉnh Đắk Nông cũ), các lão nông đã sắm 1.000 ô tô trong năm 2024. Xã Bờ Y (huyện Ngọc Hồi, tỉnh Kon Tum cũ, nay thuộc tỉnh Quảng Ngãi giáp Lào và Campuchia) cũng chung niềm vui ấy...

Những đoản khúc Huế

Những đoản khúc Huế

Hôm ấy, trên xe khi đi qua đoạn đường gần Khách sạn Morin và Trung tâm Nghệ thuật Điềm Phùng Thị ở Huế, nhìn hàng cây rất đẹp, tôi nói với người lái xe: “Nếu thấy cây long não, em chỉ cho anh nhé”. 

null