Cả làng lo tang người 'chịu tang cả làng'

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
“Chưa thấy “gã khùng” nào mất mà tràn thông tin trên mạng đến thế. Lúc mới có một vài dòng thông báo ông về trời trên Facebook, những người ở Đà Nẵng, Đồng Nai, TPHCM, thậm chí ở nước ngoài cũng nghẹn ngào đau xót”.
“Gã khùng” mà ông Trần Chương (xã Cẩm Kim, TP Hội An) nhắc tới là ông Nguyễn Hùng (63 tuổi, thôn Hà Nam, xã Duy Vinh, huyện Duy Xuyên, tỉnh Quảng Nam), thường được làng trên xóm dưới gọi là “Hùng khùng”. Bà con không nhớ nổi ông đã đội mấy ngàn cái tang trên đầu…

Ông Hùng (cầm đuốc) trong một lần đưa tang
Ông Hùng (cầm đuốc) trong một lần đưa tang
Cấn tang quanh năm
Về Duy Vinh, hỏi ông Hùng “khùng” ai cũng biết. Ông “không bình thường” từ nhỏ, lại mắc chứng động kinh. Ba mẹ mất, ông ở với người em gái. Nhưng nhà như cái nhà trọ, chỉ khi ngớt “việc làng” mới tạt về ăn ngủ. Dân làng có câu: “Ăn được ngủ được là tiên/Không ăn, mất ngủ Hùng Niên tới nhà (Niên là tên của ba ông)”, ấy là nói về việc chính của ông: lo tang. Hễ nghe đâu có người mất là ông cuốc bộ tới. Mà cũng thật lạ, miệng ú ớ, chẳng mấy khi trò chuyện với ai nhưng chẳng hiểu sao người mất ở làng trên xóm dưới, xa cả mấy cây số ông cũng tài tình biết được.
Bà con kể, có hôm đang ngủ ở nhà người quen, nửa đêm ông bật dậy gấp gáp: “Bà cô Ba chết rồi, tui đi lên lo cho bà cô Ba cái đã”. Quả đúng như thần, sáng hôm sau cả xóm mới biết mà đêm đó ông đã có mặt. Mà phải bà cô Ba nào thân thiết, người phụ nữ lạ hoắc cách đó gần 5 cây số. Chẳng ai lý giải được là ông tiên tri hay có tâm linh “đưa đường chỉ lối”.
Tới đám nào, ông cũng xin chịu tang. Biết tiếng ông Hùng, chẳng nhà nào từ chối. Ông chịu tang không chỉ quấn một vành khăn trắng trên đầu cho phải lễ, mà “lăn lộn” ở đám từ khi người xấu số nhắm mắt cho đến lúc mồ yên mã đẹp mới chịu về.
“Suốt mấy ngày tang gia, ổng lãnh việc canh quan tài. Đêm tới ổng kêu người nhà mệt thì nằm nghỉ, ổng ngồi tới sáng, hết hương thắp hương, hết nến thắp nến. Ban ngày thì ổng “chạy bàn”, bưng nước, bưng thuốc, rồi đánh trống, đánh chiêng, thấy việc chi cũng lao vô làm. Ổng lúc nào cũng nhận người nằm xuống là ông chú, bà cô, thằng em… của mình. Khùng, mà ôm hết việc nghĩa vô người rứa đó”, ông Vũ Đức Hưng (thôn Hà Nam) nhớ lại.

Bức ảnh ông Hùng lúc còn sống được người dân chụp lại
Bức ảnh ông Hùng lúc còn sống được người dân chụp lại
Dân làng Duy Vinh cũng như Cẩm Kim, hay các xã lân cận ai cũng biết ông “nghiện” cầm đuốc dẫn đường. Tất cả đám ở làng, người cầm đuốc đi đầu đoàn đưa tang chẳng ai khác ngoài Hùng “khùng”. Tục quê, ngọn đuốc ấy, phải chọn người thanh liêm, có tuổi mới được cầm để soi đường phá những u tà dẫn lối cho linh hồn siêu thoát. Vậy mới biết, bà con thương quý ông tới mức nào.
Không ai coi ông “khùng” cả. Trong mấy bức ảnh bà con đưa cho tôi xem, ông vác cây đuốc, đầu quấn khăn tang, mang chiếc áo tuềnh toàng đi hàng đầu. Nếu không hỏi, tôi cũng nghĩ đấy là người thân trong gia quyến. Bà con kể thêm, mấy năm nay ông già yếu đi nên bớt “lăng xăng”, chứ ngày trước, còn mạnh, ông “quần” miết ngoài mộ, hết gánh nước, bưng gạch xây mả đến dọn dẹp, đốt lửa... Phải đến khi mồ yên mã đẹp mới chịu về.
Bà Nguyễn Thị Hải, em gái ông nhẩm tính một năm ông đội mấy trăm cái tang trên đầu. Bởi không chỉ người ở xã mất mà nghe tin ở tận đẩu tận đâu ông cũng tới. Có ngày chịu tới hai, ba tang. Suốt mấy chục năm qua, ông đã quấn tới hàng ngàn vành khăn trắng trên đầu, thành thử làng trên xóm dưới mới đùa rằng trên đời chỉ mỗi ông Hùng không lấy vợ được vì lúc nào cũng… cấn tang.
Khùng khùng vậy, nhưng có những chuyện ông rất tỉnh. Tới đám tang lăn xả, hết lòng, chỉ ăn mấy bữa cơm gia chủ mời, xong việc là về. Hôm sau mời quay lại cảm tạ nhất quyết không tới.
Ở làng, đố hòng ai “dụ” được ông vào đám giỗ, đám cưới, tiệc tùng, không bao giờ “đụng đũa” vào những nơi ấy. Ông chỉ thích được cho áo quần, nhất là đồ công an, bộ đội, hoặc đồ có nhiều túi để bỏ hộp thuốc, giắt cây bút lên cho…giống cán bộ.
“Ngọn đuốc” vụt tắt, cả làng chung lo
Một ngày giữa tháng bảy nắng chang, ông cầm đuốc đưa người mất ở xã Cẩm Kim ra đồng, chiều cuốc bộ tới thôn Trà Đông (xã Duy Vinh) lo thêm cái tang nữa, trên đoạn đường cách nhà tầm cây số, ông bị bị té bất tỉnh. Dân làng đưa ông về, bà Hai chăm sóc tới đêm thì ông nhắm mắt. Không ai tin được ông bỏ làng đi đột ngột vậy.

Người dân gần xa tới tiễn biệt ông Hùng Ảnh: Thanh Trần
Người dân gần xa tới tiễn biệt ông Hùng. Ảnh: Thanh Trần
Căn nhà cũ kỹ nằm trong xóm nhỏ rền rĩ tiếng nhạc tang. Trên bàn nghi ngút khói hương, di ảnh ông với khuôn mặt vô âu, miệng cười móm mém, khoác trên mình chiếc áo cầu thủ màu tím khiến nhiều người không kìm được nước mắt.
Bà Hai nghèn nghẹn, suốt mấy chục năm qua, người anh như mới lên ba của mình mang chứng động kinh, lâu lâu lại co giật, có bữa giật cắn dập cả môi, té mẻ đầu. Đi lo “chuyện làng chuyện xã” quanh năm, nhưng về nhà em gái vẫn phải chăm chút, tắm rửa, vệ sinh cho ông chẳng khác gì con mọn.
Có đợt “ham việc” quá, ông ở lại nhà người ta mấy ngày liền, bà sợ phiền tới tìm, nhưng gia chủ xua tay, bảo ai chứ ông Hùng tới chỉ có giúp gia quyến thôi. “Ổng ngây ngây dại dại nhưng cái tâm tốt, không tham, không gian nên bà con ai cũng thương. Ổng mất đêm nay, thì sáng mai trời chưa kịp tỏ người ta đã tới chật nhà. Có cả cán bộ xã khác đi ngang nghe tin cũng ghé vô. Thôi thì cuộc đời ổng như vậy là mãn nguyện”, bà bùi ngùi.
Bà con chẳng ai bảo ai, tự kéo tới xắn tay lo tang cho người lâu nay “chịu tang” cả làng. Người lui cui nấu nướng, người dọn dẹp, lo trà nước, tiếp khách… Bà Hai kể thêm gia đình lên ủy ban xã báo tin và xin huyệt, cán bộ xã nằng nặc bảo cứ về đi, xã sẽ tới tận nhà lo lắng mọi chuyện, việc phải làm với một người sống hết lòng như ông Hùng.
Sau giờ khâm liệm, dòng người xóm dưới làng trên, ở huyện khác, ở tận ngoài Đà Nẵng lại nối nhau đổ về xóm nhỏ để chào ông lần cuối. Hình ảnh người đàn ông dáng trùng trục, da đen, hơi gù lui cui thắp nhang, đánh trống, cầm đuốc dẫn đường rồi còng lưng gánh nước xây mồ mả hiện ra trong câu chuyện của mỗi người.
Chị Hồ Thị Hằng (36 tuổi, thôn Hà Nam) không thể nào quên lúc đám tang cha, ông tới lo toan suốt mấy ngày trời, trắng đêm ngồi canh quan tài không chợp mắt. Còn ông Nguyễn Đình Hoàng (xã Cẩm Kim), chẳng bà con thân thích, nghe tin ông mất cũng lật đật tới đây.
Những người con xứ Quảng xa quê khi nghe tin “ngọn đuốc” của làng vụt tắt đã ngập tràn những dòng cảm xúc nghẹn ngào trên mạng. Những tấm ảnh đám tang có ông, những ký ức về nghĩa cử cao đẹp của ông được họ lục lại, đăng lên cho mọi người xem để không ai quên “Hùng khùng”, như một huyền thoại của ngôi làng bên sông Thu Bồn.
Theo Th.T (TPO)

Có thể bạn quan tâm

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

Gìn giữ kỷ vật tri ân

Gìn giữ kỷ vật tri ân

(GLO)- Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang lưu giữ hơn 4.000 tài liệu, hình ảnh, hiện vật, kỷ vật có giá trị về 2 cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ; trong đó, có gần 300 hiện vật, tư liệu, hình ảnh về các mẹ Việt Nam anh hùng, liệt sĩ ở vùng đất Bình Định trước đây.

Vào rừng... chờ ươi bay

Vào rừng... chờ ươi bay

Sau 4 năm, khi những cánh rừng già miền núi TP.Đà Nẵng (Quảng Nam cũ) chuyển mình vào mùa ươi chín, hàng ngàn người dân lại có một cuộc 'di cư' tạm thời vào rừng sâu chờ 'lộc trời' rơi xuống để nhặt.

Gặp người phụ nữ 78 năm tuổi Đảng

Gặp người phụ nữ 78 năm tuổi Đảng

(GLO)- Chúng tôi không khỏi xúc động khi mới đây được trò chuyện với bà Nguyễn Thị Thành-nguyên Giám đốc Sở Lao động-Thương binh và Xã hội tỉnh Gia Lai, người phụ nữ năm nay 95 năm tuổi đời, 78 năm tuổi Đảng với sự mẫn tiệp hiếm thấy.

Cán bộ, chiến sĩ Đội chữa cháy và cứu nạn cứu hộ khu vực Ayun Pa chữa cháy kho mì tại thôn Plei Tăng A, xã Ia Ake, huyện Phú Thiện. Ảnh: Vũ Chi

Lính cứu hỏa trên mặt trận không tiếng súng

(GLO)-Nghề nào cũng có vinh quang riêng, song với cán bộ, chiến sĩ phòng cháy và cứu nạn cứu hộ, bên cạnh niềm tự hào nghề nghiệp còn là sự hy sinh thầm lặng. Trên mặt trận không có tiếng súng, không có tội phạm nhưng muôn vàn nguy hiểm, họ luôn dốc hết sức mình vì bình yên, hạnh phúc của nhân dân.

Vườn cây của gia đình chị Nguyễn Thị Huệ -Công nhân Đội 2, Công ty Cà phê Ia Sao 2 trồng năm 1986 vẫn đạt sản lượng 24 tấn quả tươi/ha. Ảnh: Đinh Yến

Những công nhân tiêu biểu trong lao động giỏi, sáng tạo

(GLO)- Bằng lòng đam mê, nhiều công nhân tại các công ty cà phê tỉnh Gia Lai đã không ngừng học hỏi và có những sáng kiến mới áp dụng vào sản xuất. Họ không chỉ nâng cao đời sống gia đình mà còn mang lại nhiều nguồn lợi cho đơn vị, góp phần tô thắm thêm phẩm chất tốt đẹp của giai cấp công nhân.

null