Bài 2: Theo dòng bia mộ...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Liên tục trong những ngày cuối tháng Bảy này do ảnh hưởng cơn bão số 4 nên Pleiku mưa dầm dề, phố xá như vắng người hơn những ngày trước đó; ngược lại thị xã An Khê thì không khí mát mẻ, trong lành và có vẻ như tươm tất hơn bởi những con phố sạch đẹp và những băng rôn khẩu hiệu trên đường có nội dung liên quan đến Ngày của thương binh và gia đình liệt sĩ. 

.

[links()]

Khác với mọi khi, lần này sự sáng kiến của anh quản trang làm cho chúng tôi vào bên trong dễ dàng hơn, sáng kiến ấy là anh viết số điện thoại di động của mình lên cổng nghĩa trang liệt sĩ, nhờ thế mà chỉ đâu 5 phút sau khi gọi, anh đã có mặt đưa chúng tôi vào, không phải trèo tường, vượt rào như mọi khi tôi hay làm vậy để đốt cho đồng đội mình những nén nhang. Mấy chục hàng bia mộ quen thuộc, tôi thắp từng nén nhang cho cả những đồng đội tôi biết và không biết.
 

Ảnh: Bích Hà
Ảnh: Bích Hà

Tôi ngồi lâu hơn những ngôi mộ bạn mình thuở trước... Anh Trương Hớn-một chàng trai xứ dừa Bình Định, lên rừng theo cách mạng chỉ mới hơn 3 năm, hôm anh bị biệt kích Mỹ bắn chết chỉ cách nơi đơn vị ở chừng vài cây số. Tiếng súng vừa dứt, máy bay trực thăng nhanh chóng đưa bọn quỷ dữ thoát khỏi cánh rừng, đồng đội đi tìm anh. Anh nằm lại với mảnh đất ấy khi tuổi đời chỉ tròn 19.

Nằm bên anh Hớn là Trịnh Văn Đào- người cùng tuổi và cùng quê với anh Hớn và là “một cặp bài trùng”, khi còn sống bất kể khi nào có điều kiện thì họ lại ở bên nhau. Anh Đào may mắn thoát chết từ một trận đánh khác, nhưng để lại trên người anh những vết thương quá nặng và một trong những lần trái gió trở trời anh cũng đã theo đồng đội về đây hồi năm 1992. Đào hơn tôi bốn tuổi nhưng cùng vào Đoàn và vào Đảng một ngày, anh có nước da trắng trẻo, người cao ráo, thường diện một bộ cánh tươm tất, phẳng phiu và đặc biệt hay làm… duyên trước các cô gái. Giữa những lần công tác, thời gian rảnh rỗi anh hay trò chuyện về… lĩnh vực yêu, một đề tài không bao giờ thiếu trong các câu chuyện của những người lính trẻ, cho dù bom đạn, giặc giã và cái chết luôn rình rập cận kề chúng tôi. Một “học trò” thủy chung của những câu chuyện ấy của Đào là tôi.

Mười bảy tuổi, ở quê anh đã có những thôn nữ cho riêng mình-anh bảo thế rồi đôi mắt đen nhánh với hai hàng mi dày và dài cong vút như con gái cứ nhấp nha nhấp nháy, chẳng biết anh đùa hay thật về chuyện chỉ của riêng mình ấy mà đem ra bộc bạch cùng những thằng em. Và cho dù “khó khăn lắm với chuyện yêu trong cùng đơn vị”, thế mà anh cũng cố tìm cách “sở hữu” cho mình một chị xinh xinh. “Chết chóc biết sẽ đến với mình khi nào, vậy nên anh mày phải tìm nguồn tự động viên cho mình chứ”, anh bảo vậy khi tôi-một bí thư chi đoàn (nhưng dưới con mắt của anh, bí thư chỉ là chú nhóc đáng yêu và tin cậy), cho rằng chuyện yêu thật là không thể, là ảnh hưởng tư tưởng, phân tán công việc, có thể không hoàn thành nhiệm vụ và dễ bị… phát hiện, và như thế thì chuyện kỷ luật là đương nhiên, nhưng may mà anh không vướng vào cái vế sau tôi nói.

 

Ảnh: Bích Hà
Ảnh: Bích Hà

Nơi huyện đội An Khê đóng quân là phía sau dãy Hảnh Hót, bạt ngàn rừng già và dày đặc những con suối bốn mùa nước trong xanh mát rượi, chim và thú hoang rất nhiều, đặc biệt là các loài heo, man, chồn, thỏ, nai, hổ, các loài như voọc, vượn, khỉ sống từng đàn, khi vắng người chúng vào tận bếp ăn của chúng tôi lôi cả đồ đạt ra phá; không xa nơi chúng tôi ở là làng Chơ Gang của người Bahnar, cái làng luôn theo sát những nơi mà các đơn vị bộ đội đóng quân như hình với bóng, họ cũng ở trong rừng, cũng bí mật chuyện ăn ở đi lại, cũng đào hầm hào trú ẩn, cũng bố phòng hầm chông cạm bẫy để đề phòng bọn biệt kích thám báo của Mỹ-Ngụy càn quét bố ráp.

Và, ở đấy cũng có những mối tình Kinh-Thượng nảy sinh, được người trong cuộc nuôi dưỡng mà trở thành những câu chuyện tình đẹp một thời, nhưng cũng có chuyện trở thành mối hận, gây bao tai họa cho những người sở hữu nó. “Nhưng thôi, chuyện xa rồi”-một hôm anh Trung Trung Đỉnh bảo vậy; những khi có dịp chúng tôi ngồi với nhau và những câu chuyện tình xưa ấy cứ như những cuốn phim quay chậm hiện ra trước mắt.

Thương binh, Đại tá, nhà văn đã về hưu mà vẫn còn nuối tiếc với nghiệp văn nên giờ anh Đỉnh vẫn đảm trách với tư cách người đứng đầu của Nhà Xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam, rỗi được ít ngày là tính chuyện đi Tây Nguyên, đi được rồi thì không muốn về lại thủ đô, làng bản và đồng đội, kẻ còn người mất đều như ai cũng níu chân anh. Nhiều hôm trắng đêm với những câu chuyện không đầu không cuối, chúng tôi như trẻ lại với thời gian vui buồn xưa cũ ấy. Một hôm tôi đem chuyện của người còn sống thầm kể cho các anh đã nằm lại và giờ đang hiện hữu tên tuổi của các anh nơi nghĩa trang liệt sĩ ở An Khê này.

Anh Lê Tùy- một đội trưởng đội công tác vũ trang của An Khê và cũng là một trong những người “có tuổi” trong đám lính “tý hon” chúng tôi, được biết sự hy sinh của anh là do một cơ sở mật phản bội. “Nói” với anh hôm ở nghĩa trang, tôi nhắc lại những câu chuyện đầy cảm động về mình mà anh đã từng chia sẻ với tôi, nơi xa lắc chắc anh đã nghe thấy, hôm anh vĩnh viễn xa lìa chúng tôi là lúc anh tròn tuổi ba mươi, tháng mười-sau mười tháng Hiệp định Paris về chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam-1973. Thế đấy, sự tàn ác của kẻ thù là vậy cho dù theo lý thuyết thì hòa bình đã được vãn hồi kể từ sau ngày Hiệp định có hiệu lực, nhưng chúng nào có hiểu, cố tình không chịu hiểu mà vẫn càn quét, đánh phá, giành đất, giành dân, cắm cờ, tìm cách gây hấn, chống lại hòa bình.

Và bao anh chị, bao đồng đội tôi nữa, người mất người còn…

*
Mỗi lần về rồi mỗi lần chia tay các anh, chia tay vùng đất đầy gian lao mà anh dũng ấy-vùng đất có một thời người anh hùng áo vải cờ đào Quang Trung-Nguyễn Huệ chọn làm nơi dựng nghiệp, tôi như kẻ còn nhiều duyên nợ. Mấy năm gần đây, An Khê-nơi xưa các anh ngã xuống giờ đã có nhiều đổi thay, từ nông thôn đến thành thị đã thật sự thay da đổi thịt, đời sống của người dân được cải thiện đáng kể. Nhiều gia đình trong diện chính sách đời sống cũng đã khấm khá hơn. Tuy vậy, vẫn còn hàng trăm gia đình và bản thân họ-những bạn bè, đồng đội tôi ở đây một thời, cuộc sống đang còn túng bấn, vẫn biết chuyện lo cho họ là trách nhiệm không của riêng ai, nhưng mỗi chúng ta vẫn thấy mình như là người có lỗi…

Bích Hà

Có thể bạn quan tâm

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

Thầy giáo làng đam mê sưu tầm đồ xưa cũ

(GLO)- Không chỉ bền bỉ gieo con chữ cho học trò nghèo, thầy Võ Trí Hoàn-Hiệu trưởng Trường Tiểu học và THCS Quang Trung (xã Ia Tul, tỉnh Gia Lai) còn là người đam mê sưu tầm đồ xưa cũ. Với thầy, mỗi món đồ là bài học sống động về lịch sử dân tộc mà thầy muốn kể cho học trò.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Viết giữa mùa măng rừng

Viết giữa mùa măng rừng

(GLO)- Vào tháng 7 đến tháng 11 hằng năm, khi những cơn mưa đầu mùa bắt đầu trút xuống, cũng là lúc người dân vùng cao nguyên Gia Lai lội suối, băng rừng để hái măng - thứ sản vật được người Jrai, Bana gọi là “lộc rừng”.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

Xanh hóa các chốt dân quân thường trực

(GLO)- Khi mới xây dựng, các chốt chiến đấu dân quân thường trực biên giới chỉ có công sự, trận địa chiến đấu. Nhờ bàn tay lao động cần cù của cán bộ, chiến sĩ, chốt được phủ xanh bởi bồn hoa, cây cảnh, thảm cỏ, cây xanh và có vườn tăng gia, ao cá, tạo thêm nét đẹp ở nơi biên cương.

null