Về nhà sau cơn bão

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Vắng nhà mấy hôm, bỗng nghe tin thị xã thiệt hại nặng sau cơn bão đêm trước. Cả nhà vội vã trở về, suốt hành trình mấy chục cây số, cây cối hai bên đường đổ ngổn ngang còn chưa kịp dọn dẹp.
Đi theo vệt bão, lòng tôi hoang mang khi nghĩ đến căn nhà của mình nằm trơ trọi phía cánh đồng. Ấy vậy mà từ trước đến giờ, tôi thường nghĩ chẳng có nơi nào an toàn bằng nơi mình đang sống. Không giáp biển để phải lo bão lũ, cũng chẳng gần núi để phải sợ sạt lở bất thình lình.
 
Sông Hồng cách khá xa, nước lũ có về cũng không phải thấp thỏm lo đê vỡ. Mỗi lần nghe tin báo bão, tôi đều nghĩ nó ở nơi nào đó quá xa mình. Có ai ngờ một ngày mở cửa vào nhà, thấy bão vẫn còn nguyên đó. Trên mái, mấy tấm tôn bị tốc bung. Trên những chậu cây đổ vỡ ngổn ngang ngoài sân thượng. Trên vườn rau sau nhà, đậu chưa kịp leo giàn đã nằm rạp dưới đất, cây đu đủ gãy gập ngang thân. Những cánh hoa tàn và xốp từ mái tôn bay tứ tung trong nhà. Nhìn mấy tầng nhà ngập rác khiến tôi thấy chán nản vô cùng. Tôi thuộc tuýp đàn bà dễ bị ức chế cảm xúc khi nhà cửa bộn bề. Nên trước khi đi đâu đó xa nhà, tôi vẫn giữ thói quen dọn dẹp thật sạch để lúc về mở cửa ra là thấy nhà bình yên tràn ngập trong lòng. Bởi vốn dĩ nhà là để trở về, ngả lưng xuống giường ấm, đệm êm thơm tho, sạch sẽ.
Cúi xuống lau dọn từng góc bếp, xó nhà, tôi bỗng nhớ mình từng thờ ơ trước tin bão. Từng không hình dung hết nỗi mất mát khi thấy ai đó đang bới trong đống bùn lầy từng cái nồi, cái ấm, từng cuốn vở cuốn sách, từng đôi dép của con. Trong số những người đàn bà ngồi khóc qua ống kính phóng viên, tôi nghĩ chắc hẳn không chỉ vì bão lũ đã cuốn phăng đi mái ấm, bữa cơm sum họp, mà còn vì bão đã cuốn đâu mất cái đầm mới mua chưa kịp mặc, lũ vùi đâu đó cây son còn chưa có dịp được dùng. Đâu cần phải mất mát lớn lao, đàn bà thường đau khổ trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt.
Chồng tôi nhìn trước nhìn sau để tính toán thiệt hại. Tôi bước qua những mảnh vỡ từ chậu cây trên sân thượng, ngơ ngẩn tiếc những giỏ phong lan bị vỡ tung. Vài bông hoa nằm bẹp dưới đất, cánh còn cánh rụng. Tôi lặng người đi bên chậu quỳnh yêu thích được trồng đã ba năm. Lần đầu tiên quỳnh ra nụ, ngày nào tôi cũng lên thăm để rình xem đêm nào hoa sẽ nở, bởi đây là loài hoa chỉ nở về đêm, một lần rồi tàn lụi. Giờ trước mắt tôi là những bông quỳnh héo rũ. Vậy là nó đã nở trong đêm bão hôm qua. Những cánh quỳnh trắng muốt đã không kịp đợi tôi về.
Tôi tiếc một đêm ngắm quỳnh, nhưng không nhiều bằng tiếc những tháng ngày mình đã sống quá ư phiền muộn. Một cơn bão đi qua giúp tôi ngộ ra vài điều mình chưa từng nghĩ đến. Rằng cuộc sống đầy bất ổn và chẳng nơi đâu là an toàn tuyệt đối, nên chúng ta phải học cách đón nhận những xáo trộn, mỉm cười đi qua đống đổ nát bày ra đâu đó trong cuộc đời này. Kiêu hãnh được như hoa, chẳng cần một ai ngắm nhìn, lặng lẽ nở ngay cả trong dông bão.
Theo VŨ THỊ HUYỀN TRANG (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.