Tự tình với thời gian

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sáng nay, từ trong quán cà phê nơi góc phố thân quen, nhìn những chiếc lá rơi rơi theo gió trong nắng vàng, lòng tôi chợt thấy nao nao. Từng giờ, từng phút đang trôi qua cùng những nỗi niềm đọng lại. Tán cây cao vút kia là chứng nhân của bao nhiêu thời khắc ấy. Ta ngồi đây, bên ly cà phê này, cũng đã đi qua biết mấy mùa nắng mưa. Thời gian cứ trôi, mỗi khoảnh khắc là một sự biến đổi với cuộc sống, con người. Và, có xiết bao tâm tình ta muốn nói cùng thời gian.

Thời gian mang trong mình những điều rất xưa cũ nhưng cũng không kém phần mới mẻ. Là bởi, mọi thứ đều biến cải, chỉ có thời gian là vẫn lặng lẽ đi theo chuyển động của đất trời. Mà mỗi một đời người lại chỉ là một khoảng ngắn của thời gian. Nó không chờ đợi ai, vậy nên chúng ta vẫn nhắc nhau phải làm cho xong công việc.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố nhỏ xinh này, mỗi con đường, góc phố đều in trong ký ức nhiều dấu ấn khó quên. Những con đường với hàng thông cao vút mang dáng dấp của phố núi hoang sơ ngày nào giờ đã được mở rộng khang trang, hiện đại. Đó là kết quả của một sự phát triển tất yếu. Nhưng, ai đã từng đi qua hàng cây rợp bóng thuở ấu thơ chắc chắn sẽ có cảm giác nhớ nhung, hoài niệm. Cũng như góc phố hôm nay tôi ngồi đây, ngày trước chỉ là con đường nhỏ nắng bụi mưa lầy, trơn trượt. Hàng cây cao thẳng tắp bên đường đã giữ lại dấu vết của thời gian với biết bao mùa lá rụng, bao nhiêu chồi non vươn mình đón nắng. Trên con đường ấy, tôi đã đưa các con từ lúc học mầm non, tiểu học rồi trung học. Bây giờ, hàng cây đã cao vút, có cả cây phải chặt đi khi mùa mưa tới, các con tôi cũng đã lần lượt trưởng thành.

Không ai lấy lại được những ngày đã qua. Thì chẳng phải, cũng là Tết đó thôi, nhưng cái Tết bây giờ đã khác xa Tết mấy chục năm về trước, khi tôi còn là đứa trẻ thơ sống cùng cha mẹ và anh chị em dưới một mái nhà. Vẫn ngày, vẫn tháng, vẫn năm, nhưng bao nhiêu người cũ đã đi vào một miền xa vắng không còn tìm lại được nữa. Tôi nhớ sự tất bật của má, nhớ tiếng thở dài của cha trong nỗi lo toan cho đàn con. Tôi nhớ tôi cùng bạn bè hàng xóm mỗi sáng mùng 1 Tết lại xúng xính quần áo mới chạy ra đầu ngõ để nhìn ngắm nhau và tự thấy mỗi đứa đều như lớn lên và đẹp lên rất nhiều dù vừa mới xa nhau có một đêm.

Thời gian vẫn tuần hoàn theo vòng quay của riêng nó. Với mỗi một người, những thành tựu họ đạt được là sự khẳng định dấu vết của tháng năm, để mỗi phút giây không là vô nghĩa. Những đồi hoang khô cằn, những bãi đất sình lầy với bàn tay sáng tạo và sự cần cù đã thành những trang trại, những khu du lịch sinh thái. Thời gian đã đưa những người thân yêu cũ rời xa nhưng cũng theo thời gian, mỗi người lại có thêm những tình thân mới để cuộc sống luôn là tiếp nối những yêu thương san sẻ. Để mỗi người, khi mềm lòng lại khẽ nhủ mình rất nhẹ: Ôi nhớ lắm, thời gian.

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...