Phận mồ côi: Những cuộc đoàn tụ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Một cô bé mồ côi học lớp 7 viết thư tìm cha mẹ trong 3 năm trời. Một chàng trai khuyết tật ngồi bán vé số trên vỉa hè, bỗng dưng được đoàn tụ gia đình sau gần 40 năm lưu lạc...

Anh Nguyễn Dũng vui mừng đoàn tụ cha mẹ ẢNH: NHƯ LỊCH
Anh Nguyễn Dũng vui mừng đoàn tụ cha mẹ ẢNH: NHƯ LỊCH
Những câu chuyện sum họp kỳ diệu đã và đang tiếp thêm hy vọng cho những ai khao khát tìm được người thân.
Hơn 1.000 ngày thắc thỏm chờ đợi
Nhắc đến những trường hợp tìm được gia đình, một người bạn của tôi từng sống tại Trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi Thị Nghè (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) lưu ý: “Ngay từ lúc còn nhỏ, chị P.T.C đã tự đi tìm kiếm cha mẹ ở ngoài Ninh Thuận”.
Lời hứa 32 năm
Chị Danh mong mỏi tìm được gia đình. ẢNH: NVCC
Chị Danh mong mỏi tìm được gia đình. ẢNH: NVCC
Năm 19 tuổi, chị Trần Thị Kim Danh (hiện 51 tuổi, ngụ P.26, Q.Bình Thạnh, TP.HCM) lặn lội ra tận Phú Yên tìm cha mẹ. Bởi, các sơ từng nuôi chị kể rằng hồi nhỏ chị sống trong một cô nhi viện tại Phú Yên trước khi được chuyển vào Sài Gòn. Với sự trợ giúp và kết nối của một cha xứ, chị Danh được một người tên Dũng ở Phú Yên đưa về nhà và đối xử rất tốt, coi như em gái. Chị Danh sống với gia đình anh Dũng chừng 20 ngày rồi xin vào lại TP.HCM, dù cả nhà năn nỉ ở lại. Chị Danh bộc bạch: “Mục đích của mình là đi tìm người thân. Nhưng khi gặp anh Dũng và gia đình anh, mình thấy mông lung quá, không cảm nhận đó là tình thân. Anh Dũng hứa sẽ vô đây xác minh, mình chờ 32 năm rồi vẫn chưa thấy anh vào”.
Tôi được chị P.T.C đồng ý chia sẻ câu chuyện của mình, với đề nghị viết tắt họ tên chị hoặc đổi tên khác (tôi chọn cách thứ nhất). Theo chị P.T.C, nhiều năm sống trong cô nhi viện, chị không hề biết gốc gác của mình. Tình cờ lên lớp 7, chị P.T.C tạm ngưng học nên nhà trường trả học bạ và hồ sơ liên quan. Lần đầu tiên, chị tiếp cận được giấy khai sinh của mình và bất ngờ phát hiện trong đó có ghi tên người mẹ kèm địa chỉ cũ tại Phan Rang, tỉnh Ninh Thuận.
Lập tức, cô bé 14 tuổi khi ấy quyết đi tìm lời giải cho câu hỏi bức bối bấy lâu trong lòng: “Ba mẹ mình là người thế nào, sao lại bỏ rơi mình?”. Miệt mài trong 3 năm (1984 - 1986), mỗi tháng P.T.C gửi ít nhất một bức thư ra tỉnh Ninh Thuận theo địa chỉ trong giấy khai sinh. Hơn 1.000 ngày, cô bé sống trong thắc thỏm chờ đợi vì tất cả lá thư gửi đi đều chẳng có hồi âm.
Không bỏ cuộc, biết tin có đoàn giáo viên từ tỉnh Ninh Thuận đến TP.HCM dự tập huấn chuyên môn, P.T.C lân la dò hỏi. May thay, một thành viên trong đoàn khẳng định ông quen biết gia đình P.T.C và hứa đến tận nhà trao thư của cô bé. Nhờ sự kết nối đó, P.T.C đã tìm được người thân.
Tuy nhiên, P.T.C vĩnh viễn không còn cơ hội gặp người mẹ của mình. P.T.C được người chị duy nhất (cùng mẹ khác cha) kể lại: Khoảng 1 tuổi, P.T.C bị té, đôi chân không thể đi lại bình thường. Sau khi chạy chữa cho con thất bại, năm 1972, bà mẹ gửi P.T.C (khi đó 2 tuổi) vào một trại mồ côi ở Sài Gòn. Vài năm sau, người mẹ lâm bệnh chết.
Về phần người cha, chị P.T.C cho hay dì ruột của chị (ngụ tại TP.HCM) tiết lộ: “Mày là con một ông chăn bò ở bên kia sông. Ngày xưa, má mày đi chăn bò gặp ổng, kết cục lòi ra mày”. Thế nhưng, người cậu họ quả quyết cha của chị P.T.C sống tại một làng biển của huyện Ninh Hải, tỉnh Ninh Thuận. Khi chị P.T.C tìm đến, người đàn ông làng biển đó ôm chị khóc: “Con đừng trách ba nghe. Do ba không có tiền nên không đi tìm con”. Năm 2014, người đàn ông làng biển qua đời, để lại cho chị P.T.C ẩn số: “Mình không rõ ai là cha ruột của mình. Nghe nói ổng cố gắng lo đám tang cho mẹ mình giữa bom đạn chiến tranh, nên mình coi ổng như cha”.
Đến nay, chị P.T.C (51 tuổi) sống tập thể trong một ngôi nhà tình thương gần Bến xe miền Đông, TP.HCM. Sau khi tìm được gốc gác của mình, thỉnh thoảng chị đưa những người bạn mồ côi khuyết tật về thăm nhà, cho họ cùng cảm nhận không khí gia đình. Chị P.T.C khoe mỗi dịp có đám cưới hay tiệc tùng gì đó, chị “kéo nguyên ben” về quê rộn ràng. Không những vậy, chị đã nhiều lần giúp đỡ, tư vấn kinh nghiệm tìm người thân cho bạn bè có cảnh ngộ như mình.

Anh Nguyễn Dũng (thứ ba từ phải sang) báo tin vui đoàn tụ cho bạn bè ẢNH: NHƯ LỊCH
Anh Nguyễn Dũng (thứ ba từ phải sang) báo tin vui đoàn tụ cho bạn bè ẢNH: NHƯ LỊCH
Phép màu sau gần 40 năm lưu lạc
“Mừng quá! Cái này gọi là kỳ tích luôn!”, “Vậy là Dũng sướng rồi, Dũng phải thương ba mẹ nha!”…
Đầu năm nay, anh Nguyễn Dũng ghé thăm các anh chị mồ côi khuyết tật từng sống với nhau trong Trung tâm phục hồi chức năng trẻ bại liệt số 1 (trước đây đóng tại P.7, Q.3, TP.HCM). Nghe anh Dũng khoe đã được đoàn tụ gia đình sau gần 40 năm lưu lạc, các chị xuýt xoa chúc mừng.
Mọi người sôi nổi nhắc lại những kỷ niệm vui buồn thời “cô nhi”. Chị Võ Thị Vân, thuộc lứa đàn chị của Dũng, chia sẻ với tôi: “Chuyện Dũng tìm được gia đình đúng là phép màu. Em biết sao không? Lẽ ra Dũng đã đi Mỹ vào những năm 1986, 1987 vì được người ta bảo lãnh theo diện con nuôi. Có ba đứa trẻ trong nhóm của Dũng qua Mỹ trót lọt, còn Dũng bị kẹt lại do trục trặc khâu phỏng vấn. Từ chỗ không may nay hóa thành may, bởi nếu hồi đó Dũng ra nước ngoài, có khi vĩnh viễn không còn gặp được gia đình”.
Theo thông tin chúng tôi thu thập được, vào năm 1980, bà Võ Thị Chì (hiện 64 tuổi, ngụ xã Mỹ Yên, H.Bến Lức, tỉnh Long An) đẻ hai con trai sinh đôi tại Bệnh viện Hùng Vương, TP.HCM. Bà Chì cho rằng lúc đó gia đình bà quá túng bấn, vợ chồng bà đã có đứa con đầu lòng nên không thể nuôi thêm cùng lúc hai đứa con này. Vì vậy, bà Chì đã bỏ lại bệnh viện một đứa nặng 3,2 kg và trốn về nhà cùng đứa nhẹ cân hơn (2,8 kg). Cậu bé bị bỏ rơi được chuyển vào một số cơ sở bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi tại TP.HCM và mang tên theo họ mẹ là Võ Dũng. Từ năm 2003, Dũng và nhóm bạn mồ côi ra ngoài sống tự lập, chủ yếu mưu sinh bằng bán vé số.
Và phép màu đã đến! Một ngày như thường lệ, Dũng ngồi bán vé số trên vỉa hè với đôi chân bại liệt, một người bà con của anh tình cờ bắt gặp và tò mò hỏi thăm lai lịch. Nhận được tin báo, bà Chì khẩn cấp từ Long An lên TP.HCM kiểm tra thực tế. Bà run rẩy nhận ra Dũng chính là đứa con sinh đôi mà vợ chồng bà “cắn rứt lương tâm” đi tìm hàng chục năm qua. Kết quả giám định DNA đã xác nhận vợ chồng bà Chì và anh Dũng có quan hệ huyết thống. Giữa năm 2018, anh Dũng đổi tên thành Nguyễn Dũng (theo họ cha) và sau đó được nhập vào hộ khẩu gia đình.
Trò chuyện với chúng tôi, anh Nguyễn Thành Trọng (người anh song sinh giống nhau như đúc của anh Nguyễn Dũng) thổ lộ: “Nhiều khi nhìn Dũng, mình rớt nước mắt vì thương thằng em bơ vơ, lam lũ kiếm sống. Còn số mình quá may mắn, được cha mẹ nuôi dưỡng và chăm sóc từ lúc mới chào đời”. Nghĩ rằng bản thân đã được “hưởng phước” suốt thời gian dài, nên anh Trọng tạo điều kiện cho người em sinh đôi gần gũi cha mẹ.
Gần đây, anh Dũng được cha mẹ tặng lô đất gần nhà và cưới vợ cho. Ông Nguyễn Văn Bầu (66 tuổi, cha của anh Dũng) xúc động: “Thằng Dũng thông cảm, không oán trách tụi tui vì hoàn cảnh nghèo khổ đã bỏ rơi nó. Từ ngày tìm được con, tui mới nhẹ lòng”.
(còn tiếp)
Theo Như Lịch (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Dư vang Plei Me

Dư vang Plei Me

(GLO)- 60 năm đã trôi qua kể từ chiến thắng Plei Me lịch sử (tháng 11-1965), nhưng dư vang của trận đầu thắng Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên vẫn còn vẹn nguyên trong ký ức của những cựu binh già. 

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

null