Phận mồ côi: Những cuộc đoàn tụ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Một cô bé mồ côi học lớp 7 viết thư tìm cha mẹ trong 3 năm trời. Một chàng trai khuyết tật ngồi bán vé số trên vỉa hè, bỗng dưng được đoàn tụ gia đình sau gần 40 năm lưu lạc...

Anh Nguyễn Dũng vui mừng đoàn tụ cha mẹ ẢNH: NHƯ LỊCH
Anh Nguyễn Dũng vui mừng đoàn tụ cha mẹ ẢNH: NHƯ LỊCH
Những câu chuyện sum họp kỳ diệu đã và đang tiếp thêm hy vọng cho những ai khao khát tìm được người thân.
Hơn 1.000 ngày thắc thỏm chờ đợi
Nhắc đến những trường hợp tìm được gia đình, một người bạn của tôi từng sống tại Trung tâm bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi Thị Nghè (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) lưu ý: “Ngay từ lúc còn nhỏ, chị P.T.C đã tự đi tìm kiếm cha mẹ ở ngoài Ninh Thuận”.
Lời hứa 32 năm
Chị Danh mong mỏi tìm được gia đình. ẢNH: NVCC
Chị Danh mong mỏi tìm được gia đình. ẢNH: NVCC
Năm 19 tuổi, chị Trần Thị Kim Danh (hiện 51 tuổi, ngụ P.26, Q.Bình Thạnh, TP.HCM) lặn lội ra tận Phú Yên tìm cha mẹ. Bởi, các sơ từng nuôi chị kể rằng hồi nhỏ chị sống trong một cô nhi viện tại Phú Yên trước khi được chuyển vào Sài Gòn. Với sự trợ giúp và kết nối của một cha xứ, chị Danh được một người tên Dũng ở Phú Yên đưa về nhà và đối xử rất tốt, coi như em gái. Chị Danh sống với gia đình anh Dũng chừng 20 ngày rồi xin vào lại TP.HCM, dù cả nhà năn nỉ ở lại. Chị Danh bộc bạch: “Mục đích của mình là đi tìm người thân. Nhưng khi gặp anh Dũng và gia đình anh, mình thấy mông lung quá, không cảm nhận đó là tình thân. Anh Dũng hứa sẽ vô đây xác minh, mình chờ 32 năm rồi vẫn chưa thấy anh vào”.
Tôi được chị P.T.C đồng ý chia sẻ câu chuyện của mình, với đề nghị viết tắt họ tên chị hoặc đổi tên khác (tôi chọn cách thứ nhất). Theo chị P.T.C, nhiều năm sống trong cô nhi viện, chị không hề biết gốc gác của mình. Tình cờ lên lớp 7, chị P.T.C tạm ngưng học nên nhà trường trả học bạ và hồ sơ liên quan. Lần đầu tiên, chị tiếp cận được giấy khai sinh của mình và bất ngờ phát hiện trong đó có ghi tên người mẹ kèm địa chỉ cũ tại Phan Rang, tỉnh Ninh Thuận.
Lập tức, cô bé 14 tuổi khi ấy quyết đi tìm lời giải cho câu hỏi bức bối bấy lâu trong lòng: “Ba mẹ mình là người thế nào, sao lại bỏ rơi mình?”. Miệt mài trong 3 năm (1984 - 1986), mỗi tháng P.T.C gửi ít nhất một bức thư ra tỉnh Ninh Thuận theo địa chỉ trong giấy khai sinh. Hơn 1.000 ngày, cô bé sống trong thắc thỏm chờ đợi vì tất cả lá thư gửi đi đều chẳng có hồi âm.
Không bỏ cuộc, biết tin có đoàn giáo viên từ tỉnh Ninh Thuận đến TP.HCM dự tập huấn chuyên môn, P.T.C lân la dò hỏi. May thay, một thành viên trong đoàn khẳng định ông quen biết gia đình P.T.C và hứa đến tận nhà trao thư của cô bé. Nhờ sự kết nối đó, P.T.C đã tìm được người thân.
Tuy nhiên, P.T.C vĩnh viễn không còn cơ hội gặp người mẹ của mình. P.T.C được người chị duy nhất (cùng mẹ khác cha) kể lại: Khoảng 1 tuổi, P.T.C bị té, đôi chân không thể đi lại bình thường. Sau khi chạy chữa cho con thất bại, năm 1972, bà mẹ gửi P.T.C (khi đó 2 tuổi) vào một trại mồ côi ở Sài Gòn. Vài năm sau, người mẹ lâm bệnh chết.
Về phần người cha, chị P.T.C cho hay dì ruột của chị (ngụ tại TP.HCM) tiết lộ: “Mày là con một ông chăn bò ở bên kia sông. Ngày xưa, má mày đi chăn bò gặp ổng, kết cục lòi ra mày”. Thế nhưng, người cậu họ quả quyết cha của chị P.T.C sống tại một làng biển của huyện Ninh Hải, tỉnh Ninh Thuận. Khi chị P.T.C tìm đến, người đàn ông làng biển đó ôm chị khóc: “Con đừng trách ba nghe. Do ba không có tiền nên không đi tìm con”. Năm 2014, người đàn ông làng biển qua đời, để lại cho chị P.T.C ẩn số: “Mình không rõ ai là cha ruột của mình. Nghe nói ổng cố gắng lo đám tang cho mẹ mình giữa bom đạn chiến tranh, nên mình coi ổng như cha”.
Đến nay, chị P.T.C (51 tuổi) sống tập thể trong một ngôi nhà tình thương gần Bến xe miền Đông, TP.HCM. Sau khi tìm được gốc gác của mình, thỉnh thoảng chị đưa những người bạn mồ côi khuyết tật về thăm nhà, cho họ cùng cảm nhận không khí gia đình. Chị P.T.C khoe mỗi dịp có đám cưới hay tiệc tùng gì đó, chị “kéo nguyên ben” về quê rộn ràng. Không những vậy, chị đã nhiều lần giúp đỡ, tư vấn kinh nghiệm tìm người thân cho bạn bè có cảnh ngộ như mình.

Anh Nguyễn Dũng (thứ ba từ phải sang) báo tin vui đoàn tụ cho bạn bè ẢNH: NHƯ LỊCH
Anh Nguyễn Dũng (thứ ba từ phải sang) báo tin vui đoàn tụ cho bạn bè ẢNH: NHƯ LỊCH
Phép màu sau gần 40 năm lưu lạc
“Mừng quá! Cái này gọi là kỳ tích luôn!”, “Vậy là Dũng sướng rồi, Dũng phải thương ba mẹ nha!”…
Đầu năm nay, anh Nguyễn Dũng ghé thăm các anh chị mồ côi khuyết tật từng sống với nhau trong Trung tâm phục hồi chức năng trẻ bại liệt số 1 (trước đây đóng tại P.7, Q.3, TP.HCM). Nghe anh Dũng khoe đã được đoàn tụ gia đình sau gần 40 năm lưu lạc, các chị xuýt xoa chúc mừng.
Mọi người sôi nổi nhắc lại những kỷ niệm vui buồn thời “cô nhi”. Chị Võ Thị Vân, thuộc lứa đàn chị của Dũng, chia sẻ với tôi: “Chuyện Dũng tìm được gia đình đúng là phép màu. Em biết sao không? Lẽ ra Dũng đã đi Mỹ vào những năm 1986, 1987 vì được người ta bảo lãnh theo diện con nuôi. Có ba đứa trẻ trong nhóm của Dũng qua Mỹ trót lọt, còn Dũng bị kẹt lại do trục trặc khâu phỏng vấn. Từ chỗ không may nay hóa thành may, bởi nếu hồi đó Dũng ra nước ngoài, có khi vĩnh viễn không còn gặp được gia đình”.
Theo thông tin chúng tôi thu thập được, vào năm 1980, bà Võ Thị Chì (hiện 64 tuổi, ngụ xã Mỹ Yên, H.Bến Lức, tỉnh Long An) đẻ hai con trai sinh đôi tại Bệnh viện Hùng Vương, TP.HCM. Bà Chì cho rằng lúc đó gia đình bà quá túng bấn, vợ chồng bà đã có đứa con đầu lòng nên không thể nuôi thêm cùng lúc hai đứa con này. Vì vậy, bà Chì đã bỏ lại bệnh viện một đứa nặng 3,2 kg và trốn về nhà cùng đứa nhẹ cân hơn (2,8 kg). Cậu bé bị bỏ rơi được chuyển vào một số cơ sở bảo trợ trẻ tàn tật mồ côi tại TP.HCM và mang tên theo họ mẹ là Võ Dũng. Từ năm 2003, Dũng và nhóm bạn mồ côi ra ngoài sống tự lập, chủ yếu mưu sinh bằng bán vé số.
Và phép màu đã đến! Một ngày như thường lệ, Dũng ngồi bán vé số trên vỉa hè với đôi chân bại liệt, một người bà con của anh tình cờ bắt gặp và tò mò hỏi thăm lai lịch. Nhận được tin báo, bà Chì khẩn cấp từ Long An lên TP.HCM kiểm tra thực tế. Bà run rẩy nhận ra Dũng chính là đứa con sinh đôi mà vợ chồng bà “cắn rứt lương tâm” đi tìm hàng chục năm qua. Kết quả giám định DNA đã xác nhận vợ chồng bà Chì và anh Dũng có quan hệ huyết thống. Giữa năm 2018, anh Dũng đổi tên thành Nguyễn Dũng (theo họ cha) và sau đó được nhập vào hộ khẩu gia đình.
Trò chuyện với chúng tôi, anh Nguyễn Thành Trọng (người anh song sinh giống nhau như đúc của anh Nguyễn Dũng) thổ lộ: “Nhiều khi nhìn Dũng, mình rớt nước mắt vì thương thằng em bơ vơ, lam lũ kiếm sống. Còn số mình quá may mắn, được cha mẹ nuôi dưỡng và chăm sóc từ lúc mới chào đời”. Nghĩ rằng bản thân đã được “hưởng phước” suốt thời gian dài, nên anh Trọng tạo điều kiện cho người em sinh đôi gần gũi cha mẹ.
Gần đây, anh Dũng được cha mẹ tặng lô đất gần nhà và cưới vợ cho. Ông Nguyễn Văn Bầu (66 tuổi, cha của anh Dũng) xúc động: “Thằng Dũng thông cảm, không oán trách tụi tui vì hoàn cảnh nghèo khổ đã bỏ rơi nó. Từ ngày tìm được con, tui mới nhẹ lòng”.
(còn tiếp)
Theo Như Lịch (TNO)

Có thể bạn quan tâm

Cửu Trại Câu du ký

Cửu Trại Câu du ký

Nơi chúng tôi đến trong chuyến đi dài ngày lần này là vùng đất Cửu Trại Câu xinh đẹp, một trong những danh lam thắng cảnh của Tứ Xuyên, rất đắc địa về mặt phong thủy của Trung Hoa lục địa.

Bát nháo 'cò' vùng biên

Bát nháo 'cò' vùng biên

Tình trạng 'cò' đưa người qua lại biên giới Campuchia diễn ra bát nháo ở khu vực gần cửa khẩu Mộc Bài (Tây Ninh) và Mỹ Quý Tây (Long An) tiềm ẩn nguy cơ về an ninh trật tự, tội phạm trốn truy nã, cờ bạc, buôn lậu, ma túy...

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Sơn thếp cho chén vỡ hóa lành

Bên đống bát đĩa vỡ toang, mọi người hì hụi chọn ra những cái tan nát nhất để thực hành một kỹ thuật thú vị trong nghệ thuật sơn ta, đó là thếp vàng - bạc, mục đích hàn gắn lại sản phẩm, che đi vết vỡ bằng kỹ thuật sơn thếp, dưới sự hướng dẫn của họa sĩ Nguyễn Xuân Lục.

Cán bộ an ninh gặp gỡ, tuyên truyền người dân không nghe kẻ xấu lôi kéo vượt biên. Ảnh: T.T

Buôn làng rộng lòng bao dung - Kỳ cuối: Thức tỉnh những người lầm lỡ

(GLO)-Giữa tháng 3-2024, Thiếu tướng Rah Lan Lâm-Ủy viên Ban Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy, Giám đốc Công an tỉnh cùng đoàn công tác của Bộ Công an có chuyến sang Thái Lan để gặp gỡ những người dân tộc thiểu số Việt Nam đang cư trú bất hợp pháp ở 2 địa điểm thuộc huyện Bang Yai, tỉnh Nonthaburi.

'Bảo mẫu' đàn chim trời

'Bảo mẫu' đàn chim trời

Dựng trang trại trồng tre, nuôi vịt nhưng thấy đàn chim trời hàng nghìn con về trú ngụ, làm tổ, ông Nguyễn Mạnh Cường (Hà Tĩnh) đã dừng việc chăn nuôi, nhường vườn cây xanh tốt cho đàn chim trú ngụ, làm tổ.