"Kỳ nhân" độc tôn trên núi Chứa Chan

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Không chỉ mở đường, tìm nguồn nước và chế tạo máy phát điện thắp sáng núi Chứa Chan, 'thần núi' Ngô Văn Phước (49 tuổi), còn là bản đồ sống cho du khách lẫn cơ quan chức năng.

Từ chùa Bửu Quang (nằm lưng chừng đỉnh núi Chứa Chan, huyện Xuân Lộc, Đồng Nai) chúng tôi len theo con đường mòn nhỏ, những đoạn dốc khúc khuỷu nhắm hướng đỉnh núi tìm nhà "thần núi" Ngô Văn Phước.

Hai bên đường dẫn lên, cỏ tranh mọc um tùm, cao lút đầu người, có những đoạn cây cối rậm rạp, dốc đá trơn trượt như bôi mỡ.

 

Ông Ngô Văn Phước gắn bó với ngọn núi Chứa Chan hơn 25 năm nay.
Ông Ngô Văn Phước gắn bó với ngọn núi Chứa Chan hơn 25 năm nay.

Vừa tới nơi thì chúng tôi bắt gặp ông Phước đang chuẩn bị xuống núi để phụ giúp việc cho sư trụ trì chùa Bửu Quang. Tiếp chuyện chúng tôi trong căn nhà đã dọn sạch đồ đạc, trống hoác, ông Phước phân trần: "Vợ con tôi chuyển xuống đồng bằng ở rồi. Giờ chỉ còn mình tôi trên núi thôi".

Ông Phước kể tiếp, hai vợ chồng ông lấy nhau và ra ở riêng với hai bàn tay trắng. Năm 1992, ông có quyết định táo bạo khi dắt vợ lên núi Chứa Chan để lập nghiệp. Vùng núi rừng hoang vu, cây cối rậm rạp, thiếu vắng bóng người ở khiến quyết tâm của ông gặp không ít lời gièm pha. Thời gian này, du khách khắp nơi tìm về cúng chùa Bửu Quang và tham quan ngọn núi Chứa Chan càng nhiều nên ngọn núi bớt hiu quạnh dần.

Hằng ngày, vợ chồng ông bán đồ uống, bánh trái cho du khách lên núi hành hương. Tranh thủ thời gian rảnh, ông Phước còn luồn rừng chặt tre, củi mang xuống chợ bán đổi gạo sống qua ngày. Khi Nhà nước có chương trình trồng rừng phủ kín đồi núi trọc, ông Phước nhận hơn 1ha và khai hoang cho mảnh đất rộng thêm để trồng cây tràm, điều và chuối.

Tận dụng nguồn cỏ dồi dào trên núi, ông Phước chặt tre, nứa làm chuồng mua bò về nuôi. Gầy dựng xong đàn bò, ông tiếp tục mua lợn rừng về nuôi để có thêm nhiều nguồn thu. Khi những hộ dân quanh rẫy ông canh tác không hiệu quả và muốn bán rẫy để xuống đồng bằng sống thì ông Phước đã bỏ tiền ra gom mua tới 20 ha để trồng cây công nghiệp.

Lúc mới lên, khu vực qanh đỉnh núi chưa có đường, ông Phước phải lần mò vạch cỏ, cắt lối để đi, dần dần hình thành những con đường mòn quanh núi. Khách hành hương đổ về ngày càng đông và thường xuyên bị lạc đường. Ông Phước lại cất công hàng tháng trời đào đất mở rộng những con đường mòn cho mình đi sản xuất và khách tham quan núi.

"Du khách leo lên núi Chứa Chan tham quan thường xuyên bị lạc đường. Mấy đứa trẻ bị lạc thì la hét, cầu khẩn. Tôi làm việc ở rẫy suốt ngày phải dừng lại để chỉ đường cho họ. Riết rồi, tôi liền nghĩ ra việc làm nhiều tấm bảng chỉ đường lên núi gắn vào các thân cây để mọi người biết đường đi, không còn sợ lạc nữa”, ông Phước nói.

Sống mấy chục năm trên núi, mọi ngõ ngách, tảng đá, gốc cây ông cũng thuộc làu như lòng bàn tay. Không những chỉ đường cho khách tham quan trên núi, mỗi lần lực lượng chức năng địa phương, kiểm lâm hay cán bộ ban quản lý khu di tích núi Chứa Chan có việc lên núi, hay chữa cháy đều phải nhờ ông dẫn đi.

Để có nước cho sinh hoạt và sản xuất hàng ngày, ông Phước đi khắp núi lùng sục, xem xét khắp các hang động, ngách núi tìm nguồn nước và đấu đường ống dẫn về sử dụng. “Lần đó tôi vào một hang núi sâu, rộng mênh mông với cả chục ngõ ngách. Luẩn quẩn khắp nơi khiến tôi bị lạc nguyên ngày trong hang núi. Lần mò thoát ra được thì đã tới nửa đêm, lúc này mới biết mình còn sống. Tìm được mạch nước trong hang núi, tôi liền bỏ mấy cây vàng mua đường ống về dẫn nước xuống để dùng và cho bà con phía dưới dùng chung”, ông Phước nói.

Có được nguồn nước, ông Phước lại mày mò sản xuất điện để chiếu sáng thay nến và đèn dầu. Lợi dụng lực nước chảy mạnh từ đường ống, các con suối trên núi, ông dùng đá chặn dòng, chế máy phát điện mini và san sẻ cho bà con sống ở khu vực phía dưới cùng sử dụng. Dần dần, nhiều hộ dân được ông chỉ dẫn đã tự làm các máy phát điện mini ở các khúc suối quanh núi để lấy điện thắp sáng.

Ông Phước cho hay, trên núi chim, sóc, khỉ nhiều nhưng thiếu thức ăn và chúng bỏ đi dần. Vườn chuối, bắp,... ông trồng nhiều lúc chưa kịp thu hoạch đã bị khỉ về bẻ trộm hết. Ban đầu thì ông phải ngồi canh cả đêm, nhưng rồi thấy chúng đói quá nên ông chặt chuối, mang hoa quả vào những khu vực cách xa vườn rẫy của mình để cho ăn. Ăn quen, nên chim, khỉ kéo về sống trên núi ngày một nhiều.

Ông Phước tâm sự, vợ chồng ông có 4 đứa con gái. Con gái lớn hiện nay đã xuống TP.HCM để học và làm việc. Để tiện cho vợ buôn bán và 3 đứa nhỏ học hành, ông đã bán hết bò, lợn dồn tiền mua mảnh đất ở đồng bằng và xây cất nhà cho vợ con ở. Mình ông ở lại trên núi làm rẫy, lâu lâu xuống thăm nhà. Gần nửa năm nay, sư trụ trì chùa Bửu Quang thấy ông làm được việc và tin tưởng nên nhờ vào chùa trông nom, quản lý người làm. Căn nhà của gia đình ông bỏ trống trên núi, lâu lâu ông lại ghé lên thăm nhà, thăm rẫy.

Ông Phước chia sẻ: “Sống trên núi mấy chục năm nên quen với thiên nhiên, không khí mát mẻ và yên tĩnh của núi rừng. Về sống dưới đồng bằng tôi thấy không gian ồn ào và thiếu thiếu gì đó không chịu nổi. Nên ở dưới đồng bằng được vài hôm tôi phải lên lại núi ngay”.

Tiểu Thiên/thanhnien

Có thể bạn quan tâm

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Những người mẹ đặc biệt

Những người mẹ đặc biệt

Lặng lẽ tồn tại suốt gần 60 năm qua, cô nhi viện Phú Hòa (xã Tịnh Ấn Tây, thành phố Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) được nhiều người gọi với cái tên “ngôi nhà đặc biệt”, bởi nơi đây có những phụ nữ hy sinh cả đời để trở thành mẹ của hàng trăm đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, bị bỏ rơi...

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, rất nhiều người lính đã không chỉ cống hiến xương máu, bảo vệ từng tấc đất biên cương, mà còn coi nơi mình chiến đấu là quê hương thứ 2 để ươm mầm tình yêu, cho hạnh phúc hôm nay.

Cán bộ Công an phường Phù Đổng (TP. Pleiku) hướng dẫn nhân viên Khách sạn Khánh Linh đăng ký lưu trú qua phần mềm dịch vụ công trực tuyến. Ảnh: T.T

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ 1: Khi hệ thống chính trị cùng vào cuộc

(GLO)- Ngày 6-1-2022, Thủ tướng Chính phủ ký ban hành Quyết định số 06/QĐ-TTg phê duyệt Đề án “Phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030” (Đề án 06).

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.

"Đã có thầy ở đây..."

"Đã có thầy ở đây..."

Có thầy ở đây, trái tim trẻ thơ được sưởi ấm giữa những giông gió cuộc đời. Có cô ở đây, trẻ thơ vững bước trên hành trình gom nhặt kiến thức. Có thầy, cô ở đây, các em không chỉ học cách viết những con chữ mà còn học cách sống, cách yêu thương, cách đứng dậy sau vấp ngã…