Đường về…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Đoạn đường về hôm nay dường như dài hơn mọi khi, chiếc xe máy cũ xì của tôi vẫn luồn lách qua những con ngõ nhỏ quen thuộc với hàng quán liêu xiêu, với ánh đèn đường hiu hắt. Lâu lâu ông già phía sau tôi lại thở dài. Đột nhiên, ông khều vai tôi hỏi:

- Chú mày vào nghề bao lâu rồi?
- Dạ, năm năm rồi chú ơi.
- Mới đó mà nhanh quá he. Ngày nào còn thấy mày khệ nệ máy móc, giấy tờ, cái mặt non chẹt. Vậy mà giờ nhìn mày y như ông già, tóc tai bù xù, luộm thuộm thế thì con nào nó yêu cho.

 

Minh họa: Kim Hương
Minh họa: Kim Hương

Tôi cười không đáp. Sau xe ông già vẫn ngó nghiêng với con đường về quen thuộc. Từ chuyến công tác xa về, đây là lần đầu tiên tôi chở ông. Xe dừng lại trước cổng, ông bảo tôi vào nhà. Căn nhà nằm sâu trong con hẻm tối với những mái nhà thấp lè tè mà mỗi lần bước vào nhà, tôi phải cúi khum người lại. Nhớ lại lần đầu đến nhà ông, tôi bị choáng ngợp với sách là sách. Những cuốn sách dày cộm, có cả những cuốn sách kinh điển mà tôi thích. Ông già quý sách hơn quý bạn. Có bận ông bảo, sách không biết nói dối, còn con người thì… hên xui. Chiếc ghế đẩu ông ngồi đọc sách được đặt gần khung cửa sổ với vài chậu cây xương rồng gai chi chít. Mỗi lần bước vào nhà ông, tôi đều có cảm giác bình yên đến lạ. Ông kéo ghế ngồi chẳng nhìn tôi và nói:

- Mày làm gì đứng thừ người ra vậy? Bộ mới đến lần đầu hả?

Tôi cười về cái cách nói chuyện cà rỡn của ông già. Ván cờ đã được sắp sẵn. Cuộc cờ nào tôi với ông cũng đầy ắp những lặng thinh. Tuyệt nhiên, ông chẳng bao giờ nói chuyện trong lúc chơi cờ, từng bước đi chậm rãi, từ tốn và có phần lạnh lùng. Ở cơ quan, ông được mệnh danh là “kỳ quặc” và những người chơi với ông cũng là người không được bình thường, như tôi chẳng hạn. Ông hỏi tôi trong lúc di chuyển con cờ.

- Sao chú mày làm nhà báo?
Câu hỏi của ông làm tôi ngạc nhiên, bởi lần đầu tiên tôi thấy ông già nói chuyện trong lúc chơi cờ.
- Dạ, tại người yêu con học nghề báo nên con học cùng. Chứ hồi ấy con chả biết ước mơ gì cả.
- Cái thằng dại gái. Có đứa con như mày chắc ba má mày hãnh diện lắm he.
- Vậy sao ông vào nghề báo?

Ông già dừng cuộc cờ, đưa tay chỉnh lại cái kính của mình, ông nheo mắt nhìn về phía xa. Câu chuyện của ông cứ đưa tôi qua những tháng năm rộng dài dâu bể.

- Hồi đó, chiến tranh ác liệt. Tao cũng giống như bao thanh niên trong làng xung phong ra chiến trường. Chỉ khác là người ta cầm súng còn tao cầm máy ảnh, cầm bút. Tác nghiệp trên chiến trường, chứng kiến biết bao lần sinh ly tử biệt, có những khoảnh khắc mãi mãi trong cuộc đời này tao không bao giờ được nhìn lại lần thứ hai.

Ngồi cạnh ông, nghe ông kể về những tháng ngày ác liệt, về giây phút cuối cùng nắm tay đồng đội mình, rồi lại gạt nước mắt lên đường ghi lại những khoảnh khắc có một không hai. Hỏi ông bức ảnh nào làm ông ám ảnh nhất, tôi nhận được câu trả lời gọn trơn:

- Bức ảnh chụp đám cưới của đồng chí Minh và cô giao liên vùng căn cứ U Minh.

Đó là bức ảnh tôi chưa từng một lần được nhìn thấy. Ông kể, bức ảnh được chụp vội trước ngày đồng chí Minh rời đơn vị và để lại cô vợ vừa mới cưới. Sau này, khi quay lại đơn vị cũ, ông đã đặt tấm hình cưới ngày nào lên bàn thờ của họ. Nụ cười của họ trong veo, cái nắm tay chờ nhau ngày nào đã mãi mãi song hành theo tháng năm dài thương nhớ. Nhắc lại chuyện cũ, tôi thấy khóe mắt ông già đỏ hoe. Hôm phóng sự về lại chiến trường xưa của ông đoạt giải báo chí quốc gia, cả cơ quan ăn mừng thì ông lại lặng lẽ trở về nhà, tựa lưng vào ghế nhìn về phía rừng già xa ngái. Hỏi ông không vui sao, ông cười:

- Tao làm không phải để dự thi!

*
Đi cùng ông suốt dọc đường về lại chiến trường xưa. Dường như mỗi gốc cây ngọn cỏ, với ông đều thân thuộc. Có lúc, tôi thấy ông đứng thẫn thờ trước một góc đường không tên, lúc lại thấy ông cúi gập người xuống giữa ánh chiều chạng vạng. Từng bước đi chậm rãi của ông khiến tôi thấy lòng mình lắng lại, tưởng như bước vội thêm một chút nữa, ký ức của ông sẽ bị hao hụt đi phần nào. Ông kể cho tôi về những đêm ngủ giữa rừng, về những bức ảnh của đồng đội mình, về những kỷ vật ông nâng niu như máu thịt, nhiều hơn là kể về những bức thư dặm dài nhung nhớ… Theo cùng ông già suốt quãng đường đi, tôi như thấy mình đi qua thời tuổi trẻ cùng ông. Có những bức ảnh ông mãi mãi không biết được nhân vật của mình tên gì, cũng không thể biết, sau mỗi lần bấm máy, điều gì sẽ đến với những nhân vật ấy, khi đất nước vẫn đang trong những tháng ngày cam go của cuộc chiến... Hỏi ông sợ điều gì nhất, ông bảo, ông không sợ chết. Điều ông sợ nhất là những phút giây nhìn lại hình cũ, sợ thấy lại đôi mắt ngân ngấn nước của đồng đội, sợ nhớ lại khoảnh khắc ông bấm máy dưới làn mưa bom, nhiều khi chứng kiến cả cảnh đồng đội ngã xuống ngay trước mặt mình, sợ những đêm dài thao thức nhớ nhà…

*
Ván cờ dang dở. Ông già mở tủ lấy ra chiếc hộp bám đầy bụi, rồi đưa tôi xem những bài báo đầu tiên của mình, những bức ảnh trắng đen vàng úa theo thời gian, những cánh thư thời máu lửa. Cả đời ông gắn với nghề báo, với những con đường, với những mảnh đời và với những cô đơn của một người sống bằng hồi ức. Ông vỗ vai và đưa cho tôi chiếc hộp:

- Mày giữ lấy. Trong đó có chìa khóa nhà. Chừng nào mày muốn đọc sách hay đánh cờ thì lại.

Tôi ngước mặt nhìn ông, chiếc chìa khóa trên tay tôi là cả một chân trời mà tôi đi hoài không hết…

Ngày mai, tôi sẽ không còn thấy ông già ngồi trước cái bàn quen thuộc, không được thấy cái dáng người nhỏ thó leo lên cầu thang, không còn được nghe ông khề khà những câu chuyện không đầu không cuối. Ngày mai, ông già nghỉ hưu. Tôi sẽ phải mất bao lâu để quen dần với việc thiếu ông vào mỗi buổi sáng. Không biết tự lúc nào tôi coi ông là một phần trong cuộc đời của mình, ông dạy tôi về cách sống, đạo đức nghề nghiệp, chỉ cho tôi biết những chỗ còn vụng về. Bài báo đầu tiên tôi bước lên nhận giải, ông rươm rướm nước mắt. Tôi đến với nghề báo như một chỗ dừng chân đầy may rủi của tuổi trẻ, đến khi gặp ông, tình yêu của ông dành cho nghề báo, cho những con đường, những nhân vật mình bắt gặp cứ đầy đặn mãi trong tôi. Tôi sẽ viết tiếp những gì ông còn dang dở và chẳng có lý do gì mà ngòi bút ấy mờ đi với ngổn ngang cuộc đời.

Chào tạm biệt ông, tôi trở về trên con đường bạt ngàn gió, từng cơn gió mùa cứ vít vào từng thớ thịt với ánh đèn đường chao chát. Tôi biết mình vừa bỏ lại phía sau một ân tình trọn vẹn…

Nguyên Khối

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Tranh minh họa (nguồn internet).

Thơ Đại Dương: Kính rượu thầy giáo cũ

(GLO)- Bài thơ "Kính rượu thầy giáo cũ" của tác giả Đại Dương chứa đựng nhiều tình cảm và lòng tri ân sâu sắc. Mỗi câu thơ là hình ảnh rất chân thật về một thời gian khó cắp sách đến trường, về những hy sinh thầm lặng của thầy giáo và cả sự khắc khoải, trăn trở của người học trò đã trưởng thành...

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.