Tản văn: Đi qua những mùa hoa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Ngôi nhà tuổi thơ tôi nằm bên một triền sông nhỏ. Con sông êm trôi, màu nước biến đổi theo mùa. Khi thu về, những ngọn gió heo may chao nhẹ trên mặt sông xanh biếc, có thể nhìn rõ những con cá nhỏ tung tăng bơi lội. Xuân qua, hè tới, dòng sông vẩn lên màu trắng đục nhờ nhờ. Lũ chúng tôi trần truồng tắm sông, nhảy cống, tiếng cười trong veo xao động cả trưa hè còn vọng mãi đến tận bây giờ. Mùa lũ về, con sông oằn mình, đỏ ngầu. Nhưng khi mùa lũ đi qua, trả lại vẻ yên bình thì bao giờ cũng bù đắp cho con sông những bãi phù sa mặn mòi, tươi tốt. Những bãi phù sa đó chính là nơi người dân quê tranh thủ đôi ba vụ bắp, khoai.
 

 Ảnh: Internet
Ảnh: Internet

Người dân quê tôi nghèo lắm, cái nghèo khiến họ chăm chỉ, cần cù. Tất cả mọi rẻo đất đều được tận dụng để trồng cấy. Và tất nhiên, bãi bồi màu mỡ ven sông là nơi cực kỳ lý tưởng. Tuổi thơ lam lũ của chúng tôi đã lớn lên trong cái mướt xanh của lúa, bắp, khoai, mì… Nhưng có lẽ trong ký ức hay vọng về xưa cũ của tôi, cái hình ảnh làm lòng tôi se sắt nhớ chính là những mùa hoa cải vàng miên man trên bãi sông quê. Những mùa hoa ngắn ngủi, xuất hiện bất ngờ rồi kết thúc cũng rất nhanh, khiến người ta cứ phải tiếc nuối, cứ phải khao khát, đợi chờ…

Khi cơn gió mùa se lạnh tràn về, một sớm mai thong thả dắt trâu ra đồng, bỗng chợt thấy cả bãi bồi bừng sáng. Thứ ánh sáng được hắt lên bởi màu vàng dịu mát của hoa cải. Thứ hoa mong manh, nhỏ xíu nở ra từ sự chắt chiu, dành dụm của những người dân nghèo. Mấy đứa con gái chúng tôi reo òa lên thích thú, tung tẩy như trẻ được quà. Có lẽ ngày ấy, chúng tôi yêu những mùa hoa cải bởi những điều giản dị, như lẽ tự nhiên, như quy luật của đất trời, như đón nhận một vật phẩm mà trời ban cho con trẻ. Và, phải mãi đến sau này, khi đã xa rời tuổi thơ, xa những mùa hoa cải ấy, thì cái nhớ mới dội vào lòng những thanh âm thời gian vô tận. Đủ để cảm và hiểu rằng cái màu vàng nhung nhớ ấy chứa đựng những ám ảnh. Ngày ấy lũ con gái nhỏ ngắt những bông hoa vàng bé xíu xâu vào sợi cỏ may, kết thành chuỗi hoa đội lên đầu, hồn nhiên nhìn nhau cười… Sau này có đứa làm cô dâu trong ngày cưới, chỉ ước có lại chuỗi hoa đó để cài lên đầu…

Triền hoa đẹp như mơ đó cứ mỗi mùa lại nở, chẳng cần hẹn hò, mà cứ vàng như bàn tay tảo tần của mẹ, mơ màng như mắt thiếu nữ đêm trăng, đằm thắm như ký ức ngọt ngào, êm đềm như dòng sông quê, và đằng đẵng như nỗi đợi chờ… Không biết triền hoa đó đã nuôi dưỡng cho bao nhiêu tâm hồn trẻ nhỏ chúng tôi thắp lên những ước mơ bỏng cháy, cho bao nhiêu giai điệu, thanh âm cất lên giữa bộn bề thường nhật, cho bao nhiêu mối tình kết trái đơm hoa, cho những tiễn đưa thêm lưu luyến. Người đi thì quay quắt nhớ, người ở thì vàng võ ngóng trông. Hẹn ước những mùa hoa. Để rồi đó đây trên hành trình của chuyến đò đời, chỉ cần bất chợt gặp lại hình ảnh ấy là như gặp lại chính mình…

Trong những giấc mơ, từng đàn bướm vàng cứ rập rờn bay qua những mùa hoa…

Đào An Nhiên

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.