Thu về phố núi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Một sớm mai thức dậy, mở toang ô cửa, những giọt nước li ti phả nhẹ vào mặt làm tôi tỉnh giấc. Ngoài kia, màn sương mỏng trắng đục giăng đầy lúc nào không biết. Để tôi khẽ buột miệng: Chào mùa thu phố núi!
Chạy ào ra ngoài, mặc cho những hạt sương vuốt ve lên da thịt mà tự thưởng cho bản thân một cảm giác thư thái, nhẹ lâng trong cái se se lạnh. Ngước lên đỉnh Hàm Rồng, trên nền xanh thẳm trải dài của thông, sương bay lên cao rồi sà xuống thấp, phủ một lớp xốp trắng bạc như tấm chăn bồng bềnh không ngừng nới rộng đắp cho các vùng bình nguyên xung quanh. Những ngôi nhà cùng rừng thông ẩn mờ trong sương khói đang say một giấc ngủ ngọt ngào.
  Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Trên con đường ngang qua Hàm Rồng lúc này, ánh đèn vàng của các phương tiện giao thông rất khó để xuyên qua màn sương đặc quánh. Sương táp vào người đọng thành những hạt li ti trên mặt, trên tóc, trên áo... Một chút gió len vào khiến tôi xuýt xoa: Lạnh! Dọc hai bên đường, những khoảng đất trống mướt mải dã quỳ và xuyến chi được sương khoác lên một lớp áo bạch kim kiều diễm. Nếu đi bộ dọc con đường dẫn vào Biển Hồ có thể thấy cảnh sương đã kéo mây xuống sát mặt hồ. Thảng hoặc thấy một vài chiếc gọng vó của bà con ngư dân, ngỡ như chỉ cần nhấc gọng vó ấy lên sẽ tách đôi mặt hồ và mây ra. Lặng nghe sự chuyển động của những hạt sương thật khẽ, tôi không nỡ cựa mình để làm lỡ hành trình của chúng. Đến những ngọn gió cũng chỉ đủ làm cho mặt hồ gợn sóng lăn tăn, không muốn phá tan đi cái không gian tĩnh mịch, tinh khôi một sớm mùa thu. Trốn vào một quán quen, gọi cho mình một ly cà phê nóng. Hai tay áp vào ly cảm nhận hơi ấm lan dần, hương thơm xâm lấn khứu giác. Hít thật sâu hương cà phê quyện sương thu nồng nàn.
Nắng ửng lên, sương như kẻ tàng hình, chạy biến đâu hết, không còn dấu tích. Phía núi xa, những tia nắng đang cố len qua màn sương để chực ôm chầm lấy núi. Có cảm tưởng như ai đó cầm bút phác lên phía bình minh một bức họa mùa thu tuyệt đẹp.
Mùa thu đã tạo cho Pleiku một gam màu, hương vị riêng đặc biệt với tôi. Và tôi yêu Pleiku bởi lẽ đó.
TRẦN HỒNG VÂN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

Thơ Lê Vi Thủy: Mẹ

(GLO)- Đằng sau những người chiến sĩ cống hiến máu xương cho Tổ quốc là sự hy sinh lặng lẽ của những người mẹ. Họ lặng thầm tiễn lần lượt chồng, con lên đường để rồi mòn mỏi chờ đợi, nỗi đau dằng dặc đổi lấy niềm vui chung của quê hương, đất nước...

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

Nhà báo-nhà văn Nguyễn Hoàng Thu: Cả đời gắn bó với Tây Nguyên

(GLO)- Tôi bước vào nghề báo thì gặp anh Nguyễn Hoàng Thu. Bấy giờ, anh cũng mới vào Báo Thanh Niên, thường trú ở Tây Nguyên. Lúc này, anh còn độc thân, sống ở Buôn Ma Thuột. Anh hơn tôi đến chục tuổi, thường đội chiếc mũ beret màu đen trông rất lãng tử, nhưng tính tình khá trẻ trung và cá tính.

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

Thơ Phạm Đức Long: Mây trắng trời quê

(GLO)- Biết bao nhiêu người đã ngã xuống, đổi máu xương cho đất nước, quê hương thanh bình. Thương xót và biết ơn, những dòng thơ của nhà thơ Phạm Đức Long cũng trở nên da diết: "Xin người hóa núi hóa sông/Ngàn năm mây trắng phiêu bồng bóng quê!"...

Ông Siu Phơ (bìa phải) thực hiện nghi lễ cúng với sự hỗ trợ của ông Rah Lan Hieo. Ảnh: Vũ Chi

Phú Thiện: Khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơtao Apui

(GLO)- Sáng 30-4, tại Khu Di tích lịch sử-văn hóa cấp quốc gia Plei Ơi (xã Ayun Hạ, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai), UBND huyện Phú Thiện khai mạc lễ hội cầu mưa Yang Pơ tao Apui và Hội thi văn hóa thể thao các dân tộc thiểu số lần thứ XV năm 2024.
Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

Thơ Lữ Hồng: Cho người ở lại

(GLO)- Chúng ta đều yêu Pleiku nhưng không phải ai cũng chọn ở lại và gắn bó. Một lúc nào đó, vào chặng cuối cuộc đời, người Pleiku tha hương mới dâng đầy nỗi nhớ. Bài thơ của Lữ Hồng ngỡ là lời của một người ra đi gửi cho người ở lại, mà cũng có thể là lời của người ở lại gửi cho chính mình...

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.