Thế vẫn còn xa lắm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không phải là người Pleiku tha hương nhưng có một điều luôn ám ảnh tôi, đó là nỗi nhớ. Nhất là nỗi nhớ những ngày Pleiku trở mùa. Đã không ít người từng ghé nơi này và nhắn: “Pleiku của cậu tưởng như chẳng có gì đậm nét nhưng sao khi rời đi lại thấy lòng rưng rức nhớ”. Tôi đâu thể trả lời được những câu hỏi đáng yêu như thế…
Tháng 3 Tây Nguyên rồi. Nền trời lặng lẽ đổi màu. Cả gió cũng bắt đầu nồng lên. Tôi chạy xe trên con dốc đổ mà ngỡ như đang nằm đưa võng giữa trời chớm hạ. Có gì như lửng lơ trong lòng. Phố mùa này vẫn còn tàng cây ê a rụng lá. Tôi hay mủi lòng với điều đã cũ, thành ra chút xấp lá vàng vọt cuối cùng cũng nhói vào tôi một Pleiku trầm buồn, một Pleiku xa xăm. Lá rụng xuống tức đã thành kỷ niệm. Mà, như Trịnh viết thuở nào: “Tất cả chỉ còn là kỷ niệm. Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên”…
Tôi sống ở ngoại ô nhưng có một dạo cứ muốn vào trong phố lang thang. Lòng phố bây giờ thoáng rộng. Nhưng miền nhớ của tôi lại là một vài tiệm cà phê lùi sâu trong hẻm nhỏ, khách hàng thì lác đác ngày có ngày không, thế mà vẫn cứ ung dung. Giả như giữa những bổng trầm của cuộc sống này, dừng chân nơi quán nhỏ, gọi một ly cà phê và ngồi, ngồi đến khi nước mắt tự dưng chảy dài trong một buổi chiều ngắn ngủi. Ngỡ như lúc ấy thành phố ngừng chuyển động. Vui buồn là điều phải có. Nhưng ai đó đã nói với tôi rằng, thực ra khóc được cũng là một niềm hạnh phúc. Pleiku ôm hết giùm tôi những câu chuyện lòng. Pleiku ru tôi qua những mùa ký ức. Có lẽ, vì nỗi nhớ nên càng gần càng thấy xa xôi.
Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Có những ngày, tôi bơ vơ giữa ngã tư đường, nhọc lòng không biết bước chân về ngả nào. Pleiku hình như chẳng biết cất tôi vào đâu, tôi thì chẳng biết cất chuyện mình vào đâu. Và, với những người qua phố, tôi không còn bận tâm xem trên nét mặt họ ẩn giấu niềm hân hoan hay một nỗi lo âu không định trước. Thì ra, thành phố tôi cũng có những chiều lặng lẽ… Tôi đọc sách, thích câu: “Mỗi thành phố văn hóa luôn có những nhà văn của mình”. Tôi đâu dám nhận mình là nhà văn, mà cứ gì phải là nhà văn… Mỗi người đều có thể phác thảo chân dung thành phố mình đang sống bằng những ký ức tưởng như rời rạc nhất, bằng cả những ngày ủ dột nhất trong nỗi niềm riêng.
Ở Pleiku còn có những người luôn nhắn hỏi: “Em đang ở đâu giữa phố”. Lần này, tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào cho những câu hỏi đáng yêu như thế. Bởi, tôi đang âm thầm đi tìm chính mình trên phố. Không còn quá trẻ để biết mình yêu một thành phố đến nhường nào nhưng có những thứ tình cảm không chỉ viết ra giấy là được.
Pleiku và những mùa ký ức… Đó là ngọn đèn liu riu sáng khi màn đêm thành chiếc bóng nhỏ trùm xuống những con đường quen. Đó là tấm kính mờ trên chiếc ô tô “chở” niềm cô đơn về muộn. Riêng mùa này, khó mà có một ngọn gió lạnh để xoáy vào lòng. Nhưng vì muốn Pleiku thêm gần, tôi vờ như vẫn còn buốt giá.
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Các nghệ nhân xã Glar (huyện Đak Đoa) chụp ảnh lưu niệm trước tác phẩm “Nét Tây Nguyên”. Ảnh: N.A.M

“Nét Tây Nguyên”

(GLO)- Tại Ngày hội Di sản văn hóa năm 2024 vừa diễn ra ở khu vực Bảo tàng tỉnh Gia Lai, tác phẩm “Nét Tây Nguyên” gồm 1 cụm 5 trụ gỗ của nhà điêu khắc Nguyễn Nam-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh đã tạo nên điểm nhấn, một nét Tây Nguyên riêng có giữa lòng phố núi.

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.