Trại Phong Đá Bạc nằm trên địa bàn xã Minh Phú, huyện Sóc Sơn, Hà Nội (cách trung tâm Hà Nội khoảng 50 km), một địa danh mà có thể bị rơi vào lãng quên từ lâu.
Quang cảnh khu trại phong Đá Bạc bị bỏ hoang, nằm ẩn mình dưới núi Chân Chim thuộc huyện Sóc Sơn, Hà Nội.
Thành lập từ những năm cuối của thập kỷ sáu mươi, gần năm mươi năm qua, trại phong Đá Bạc đã có nhiều thay đổi. Có những người đã đến và đi, nhưng cũng có những người đã gắn bó với khu trại như một căn nhà thứ hai, một quê hương thứ hai của mình.
Nằm dưới chân núi chân chim - nơi mà người ta ví như một Phan-Xi-Păng của riêng Hà Nội, có người đã được tận hưởng cảm xúc của một gia đình hạnh phúc. Nhưng cũng có người đã để lại tuổi thanh xuân lụi tàn trong trại phong Đá Bạc vĩnh viễn.
Lần đầu chúng tôi tìm đến trại phong Đá Bạc khá vất vả trong việc tìm đường. Chúng tôi rẽ vào một con dốc đường đất và đi sâu vào trong. Càng vào sâu, không gian vắng lặng không bóng người khiến người ta càng cảm thấy nơi đây thật tĩnh mịch và ảm đạm. Sau một hồi quanh co trên con đường đất đồi, chúng tôi đã tới. Trại Phong Đá Bạc nằm trên địa bàn xã Minh Phú, huyện Sóc Sơn, Hà Nội (cách trung tâm Hà Nội khoảng 50km), một địa danh mà có thể bị rơi vào lãng quên từ lâu. Nhưng nơi đây vẫn còn gần chục cụ già bị bệnh phong đang sống tách biệt với cộng đồng.
Dừng xe bên cạnh dãy nhà mái bằng cũ nát được xây cũng khoảng một vài thập kỷ nay. Tất cả đều cũ kỹ và xập xệ - cô quạnh và túng thiếu, họ đang rất cần sự giúp đỡ. Thấy có bóng người tới thăm, các cụ vui khôn tả. Chỉ cần nghe câu chào cụ thôi là mắt các cụ lại đỏ hoe, miệng mếu xệch thì có lẽ ai cũng hiểu các cụ thiếu thốn tình thương yêu đến mức nào.
Họ sống trong sự mặc cảm, trong sự tủi thân với đời, với những con người ngoài số phận và với cả căn bệnh phong quái ác khiến ánh nhìn của những cụ tại đây đầy lạnh lẽo, đầy đau xót nhưng vẫn ánh lên nỗi khát khao.
Dãy nhà cũ nát xập xệ, nơi ở của những người mắc bệnh phong…
…và sau những cánh cửa là một mảnh đời, người may mắn thì đã có gia đình, con cái đề huề trước khi bị bệnh. Nhưng cũng có những người đã phải chôn vùi tuổi thanh xuân của mình mãi mãi.
Cụ Khuất Thị Oanh (Phú Thọ, 70 tuổi), vào trại phong Đá Bạc năm 24 tuổi, tính đến nay cũng đã hơn 45 năm. Hàng ngày, cụ vẫn tự nấu cơm và giặt quần áo cho bản thân.
Cụ bà Nguyễn Xuân Vui (80 tuổi, Sóc Sơn, Hà Nội). Cụ Vui cũng vào đây điều trị bệnh từ năm 1961. Mấy tháng trước, cụ Vui bị ngã gãy chân nên phải bó bột, giờ đi lại càng trở lên khó khăn hơn.
Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên tại khu trại phong Đá Bạc.
Các bạn trẻ trong CLB Hành Trình Nhiệt Huyết đến thăm hỏi động viên các cụ.
Ở TP.HCM, có những người dành hơn nửa đời để làm đẹp khuôn mặt, mái đầu cho thiên hạ. Không biển hiệu, không tiện nghi hiện đại và chỉ với chiếc ghế bành sờn da, chiếc gương cũ và bộ đồ nghề, nhiều năm qua những người thợ cắt tóc vỉa hè đã góp phần làm nên một nét văn hóa rất đặc trưng của TP.HCM.
Trở về Mỹ năm 1972, ông Matthew Keenan chưa bao giờ dự định sẽ quay lại Việt Nam, cho tới khi ông phát hiện mình mắc bệnh ung thư và khả năng cao là do di chứng của chất độc màu da cam.
Trước âm mưu mở rộng chiến tranh của đế quốc Mỹ, dưới sự chỉ đạo của Bộ Chính trị, ngày 1-5-1964, Quân ủy Trung ương, Bộ Tổng tư lệnh đã quyết định thành lập Mặt trận Tây Nguyên, mang mật danh B3.
Nỗ lực để góp phần hàn gắn hai quốc gia từng là cựu thù, cựu binh Mỹ David Thomas đã dùng nghệ thuật làm công cụ kết nối Mỹ - Việt và đạt thành quả ngoài mong đợi.
(GLO)- Trong những năm tháng gắn bó với quê hương thứ hai, họa sĩ Trần Quang Lực đã khắc họa “chân dung” vùng đất Krông Pa (tỉnh Gia Lai) đầy sức sống và giàu bản sắc.
(GLO)- Kỷ niệm 49 năm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2024), nhiều người dân cũng như các cựu chiến binh lại nhớ về Chiến thắng Plei Me-trận đầu thắng Mỹ trên chiến trường Tây Nguyên.
Thiếu tá Đỗ Quốc Cường-Bác sĩ chuyên khoa II, Bệnh viện 175 là một trong ba người Đà Lạt có mặt tại Nam Sudan, thực hiện nhiệm vụ gìn giữ hòa bình trong vai trò của một người lính mũ nồi xanh.
Không nhiều người biết để tạo nên bức tranh panorama về chiến dịch Điện Biên Phủ, gần 200 họa sĩ đã phải lao động rất miệt mài, gian khổ. Trình độ mỹ thuật cao chỉ là một trong nhiều yếu tố tạo nên tác phẩm nghệ thuật đồ sộ ấy…
'Con tính khi nào về, ba mẹ già rồi, biết sống được mấy lâu nữa'. Vừa tắt máy, nước mắt đã chảy dài trên đôi gò má gầy guộc, chị Huyền ôm lấy em gái, khóc nấc lên. Hơn 20 năm nay, chị luôn sống trên bàn cân: Về quê sống hay ở lại TP.HCM?
Dù phân khu Trung tâm của tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ đã thất thủ, tướng Đờ Cát đầu hàng vô điều kiện nhưng quân Pháp ở phân khu Hồng Cúm vẫn còn nguyên 3 tiểu đoàn. Chúng ngoan cố chống cự để tìm đường tẩu thoát sang Lào...
Như đã đề cập ở các bài trước, ngay từ khi nổ súng, nã pháo vào đồi Him Lam vào ngày 13/3/1954, Bộ Chỉ huy chiến dịch của ta đã lập tức triển khai các biện pháp để vô hiệu hóa sân bay Mường Thanh.
Ngọn đồi A1 giờ đã ngủ yên dưới tán lá xanh ngát của những cây nhãn, vải, tếch, phượng đỏ, tùng, thông, đa, tre… và điểm xuyết thêm màu trắng tinh khôi của hoa ban. Du khách đến đây, ai cũng dừng lại hồi lâu trước dòng chữ “A1: bùn - máu và hoa” được đặt trang trọng trên đỉnh đồi.
Đúng 17h5 phút ngày 13/3/1954, bộ đội ta nổ súng vào Him Lam, mở màn cuộc tổng tiến công vào tập đoàn cứ điểm Điện Biên Phủ. Đó là “cánh cửa sắt” của địch nhưng bị chúng ta phá toang bằng sự mưu trí và lòng quả cảm, trong “mưa dầm, cơm vắt”, trong “máu trộn bùn non”…
Trong quá khứ, Mường Phăng được coi như trái tim của chiến dịch Điện Biên Phủ. Hiện nay, Mường Phăng đang từng bước chuyển mình để trở thành trái tim của thành phố Điện Biên Phủ…