Gia Lai và tôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Mấy hôm nay, trời Gia Lai đỏng đảnh như thiếu nữ dậy thì với những cơn mưa bất chợt đến, bất chợt đi. Sáng đi làm trong làn mưa bụi, tôi chợt nhớ mình của 18 năm về trước.

Hai mươi mốt tuổi, tuổi của nhiều ước mơ và hoài bão, nhưng chưa định hình được con đường đi cho riêng mình, tôi bỏ lại sau lưng lũy tre, bến nước, sân đình, bỏ cả những yêu thương đầu đời mà cô bạn học thẹn thùng trao trong cuốn lưu bút ngày cuối cấp... để đến với một nơi chỉ biết qua văn chương, sách vở. Nơi đây, trong kháng chiến chống Pháp, có một người anh hùng đã chứng minh cho dân làng mình biết người Tây cũng chảy máu; muốn bảo vệ được mái nhà rông, muốn con voi không bị lạc đàn, muốn tiếng chim vẫn hót nơi đại ngàn, muốn dòng nước hồ T’Nưng mãi xanh mát thì phải chiến đấu, phải đuổi hết người Tây về nước họ.

 

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa

Sinh ra trong đời có hai điều mà mỗi chúng ta không ai được quyền lựa chọn, đó là quê hương và cha mẹ. Nhưng chúng ta có quyền chọn cho mình một nơi để trao gửi cuộc đời. Tôi cũng vậy, tôi đã trao cuộc đời mình cho mảnh đất Gia Lai. Bao lần tôi tự hỏi: Mảnh đất này có gì quyến rũ mà níu chân được bao người? Nắng mưa ở nơi này thật riêng biệt. Nắng thì bụi đỏ mặt người, mưa thì sũng nước cả tháng trời. Vậy mà yêu đến lạ kỳ! Có những lúc vì cơm áo, gạo tiền tôi đã muốn dứt áo ra đi, muốn dấu chân mình đừng bao giờ in hằn bụi đỏ, chẳng muốn luyến lưu gì.

Có những lúc bàn chân chạm đất quê hương, tôi đã không muốn trở lại Gia Lai. Ấy vậy mà mảnh đất này đã níu giữ tôi ở lại bằng chính sự chân thật của lòng người, bằng ánh mắt thơ ngây, nụ cười trong trẻo của những em bé hàng ngày theo mẹ lên nương, bằng tiếng gà rừng eo óc gọi mặt trời vào mỗi sớm mai ở cái vùng giáp biên heo hút yên bình, bằng men say nồng ấm của ché rượu cần, bằng điệu xoang tình tứ e ấp của những chàng trai, cô gái Jrai, Bahnar... Gia Lai đã cho tôi tất cả: sự nghiệp, tình yêu, gia đình và bạn bè. Giờ tôi đã xem mình là người Gia Lai. Tôi thấy mình thật hạnh phúc khi đem cuộc đời, đem tuổi thanh xuân của mình góp một phần giữ yên bình cho mảnh đất này. Đến một lúc nào đó gối mỏi, lưng còng trở về quê mẹ, ôm nắm đất quê an yên đi qua một kiếp người thì chắc chắn một nửa hồn tôi vẫn vương lại nơi đây.

Đâu đó ngân nga lời bài hát: ...“Em ơi có yêu anh, hãy về cùng Phố núi, nơi tình yêu vẫy gọi. Và em có yêu anh, hãy về yêu buôn rừng, dệt xanh đồng mênh mông...”. Mưa rừng vẫn rơi, chút se lạnh vẫn len lỏi vào da thịt. Nhưng tôi thấy lòng mình ấm lại trong cái mùi nồng nồng, ngai ngái của những cung đường đặc sánh màu đất đỏ....

Dòng Sê San vẫn miệt mài lặng lẽ chảy, mang dòng điện thắp sáng những buôn làng, thắp sáng những ước mơ được nhen nhóm trong ánh mắt trẻ thơ, cho bản tình ca Đam San mãi mãi vang vọng nơi đại ngàn mà tôi đang ngày ngày gắn bó.

Trịnh Thành Công

Có thể bạn quan tâm