Những mối tình Việt - Nhật - Kỳ 3: Khúc ca đợi chồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

“Ngồi buồn em trông xa xa. Mong ngóng anh về cùng em. Một mình em đây cô đơn. Mong sao ngày mai có tin anh về…”.


Bà Nguyễn Thị Xuân (94 tuổi, đang sinh sống ở thôn Vĩnh Thanh, xã Vĩnh Ngọc, huyện Đông Anh, Hà Nội) đã hát bài hát tiếng Nhật đó (dịch ra lời Việt như trên) trong suốt 52 năm, chờ đợi tin chồng.
 

Bà Xuân ngày càng ốm yếu phải thở khí dung.
Bà Xuân ngày càng ốm yếu phải thở khí dung.

"Tôi đi lần này, ít nhất 5 tháng..."

Tuổi cao, sức yếu, phải thường xuyên thở khí dung, tiếng Nhật câu nhớ câu quên, nhưng bài hát “Đợi chồng”, bà Xuân không quên một từ nào. Lấy ông Shimizu Yoshiharu, tên Việt Nam là Nguyễn Văn Đức (sinh năm 1919, từng sinh sống ở tỉnh Toyama, Nhật Bản) từ năm 1945, cô gái Hải Phòng từng làm cho một nhà hàng đồ Nhật tại thành phố cảng đã theo chồng đi khắp các tỉnh Hải Dương, Lạng Sơn, Thái Nguyên, Bắc Kạn, Thanh Hóa... tùy vào nhiệm vụ của chồng được Việt Minh giao phó. Tuy nhiên, điều nghiệt ngã là cho đến ngày chồng về lại Nhật Bản, bà không hay biết, chỉ nghĩ rằng chồng đi công tác.

Bà Nguyễn Thị Xuân xúc động: “Từ năm 1946 tới 1954, ông Đức tham gia công tác huấn luyện trong quân đội Việt Minh tại nhiều địa phương, đi tới đâu, mẹ con tôi đi theo tới đó. Ông Đức hiền lành lắm, không bao giờ uống rượu. Ông tinh tế, quán xuyến hết mọi việc trong nhà, không bao giờ khiến tôi buồn lòng”.

 

Tấm ảnh chụp chung lần sau cùng của vợ chồng bà Xuân và hai người con trước ngày chia ly năm 1954.
Tấm ảnh chụp chung lần sau cùng của vợ chồng bà Xuân và hai người con trước ngày chia ly năm 1954.

Năm 1954, vợ chồng bà Xuân đang ở Thanh Hóa, họ đang có 2 người con, Nguyễn Thị Phương, 7 tuổi; Nguyễn Văn Phi 3 tuổi và một em bé đang trong bụng. Nhiều ngày liên tiếp, bà Xuân thấy chồng mình rất buồn, không thiết ăn uống, nói chuyện, trong khi bình thường ông luôn vui vẻ. Và rồi, ông đưa cả nhà đi chụp một tấm ảnh gia đình rồi khẽ bảo vợ: “Tôi đi lần này ít là 5 tháng, nếu lâu hơn thì Xuân tự lo. Xuân nhớ, đừng bao giờ để các con thất học”, bà Xuân chỉ nghĩ chồng đi công tác và không suy nghĩ.

Một trưa tháng 9.1954, ông chia tay bà và xách ba lô, đi về hướng thị xã Thanh Hóa và rồi sau đó ông không trở lại. Bà Xuân đợi mãi, 5 tháng, 5 năm, rồi 10 năm. Nước mắt cạn khô. Bà lấy ngày ông đi làm ngày giỗ để cúng cơm. Ngày nào bà cũng thơ thẩn ngồi hát khúc ca Nhật buồn thảm: “Ngồi buồn em trông xa xa. Mong ngóng anh về cùng em. Một mình em đây cô đơn. Mong sao ngày mai có tin anh về...”.

“Tôi chỉ có thương”

 

Gia đình ông bà Xuân trong ngày hội ngộ (năm 2006).
Gia đình ông bà Xuân trong ngày hội ngộ (năm 2006).

Ông Đức về lại Nhật và bặt vô âm tín. Sợi dây liên lạc với người vợ Việt Nam chỉ nối lại vào khoảng những năm 1996, 1997, nhờ những gia đình người quen tìm kiếm giúp tại Nhật Bản. Đài truyền hình NHK của Nhật sau đó đã về Việt Nam làm một bộ phim về bà Xuân. Sau giờ phát sóng, biết địa chỉ của vợ, ông Đức nghẹn ngào viết những dòng thư đầu tiên: “Tôi sẽ sang thăm Xuân. Xuân mặc áo dài ra đón tôi nhé”.

Năm 2006, lần đầu tiên ông Đức trở lại Việt Nam, đi cùng là một người vợ Nhật Bản. Bà Xuân và 3 con, Phương, Phi, Bình ra sân bay Nội Bài đón bố. Xa xa, nhìn thấy chồng đang ngồi trên xe lăn, các con đã òa khóc nức nở. Bà Xuân im lặng. “Tôi không còn nước mắt để khóc nữa rồi”, bà nói.

Ông Đức ở lại Việt Nam 5 ngày, họ cùng nhau đi thăm Lăng Bác, đền Ngọc Sơn và nhiều nơi khác ở Hà Nội. Ông Đức cầm tay bà Xuân và nói: “Tôi mừng vì Xuân khỏe. Tôi có lỗi với Xuân, với các con!”.

 

Mái nhà nhỏ bà Xuân đang sinh sống tại Đông Anh.
Mái nhà nhỏ bà Xuân đang sinh sống tại Đông Anh.

Cũng trong những ngày đó, các con cháu cùng tổ chức lễ mừng thượng thọ cho cả ông Đức, bà Xuân và cả người vợ thứ 2 của ông Đức. Bà cụ tuổi 94 bồi hồi kể lại ngày đáng nhớ: “Tôi từng xem những bộ phim về sự đoàn tụ của những gia đình sau hàng chục năm và ao ước, giá như tôi được gặp lại chồng tôi. Năm 2006, ước mơ đã trở thành sự thật. Tôi từng mơ, sẽ có ai đó ở Nhật Bản gửi cho tôi một tấm ảnh của chồng tôi khi ông ấy đã già, để đặt cạnh tôi cho xứng. Giờ thì chúng tôi đã có tấm ảnh cùng tóc bạc, da mồi ngồi cạnh nhau”.

Sau lần gặp ngắn ngủi 5 ngày ấy, ông Đức về lại Nhật và qua đời sau đó 5 năm. Bà Xuân chưa hề hay biết tin đó, bà vẫn luôn tin rằng chồng mình đang còn sống, chỉ là sức khỏe ngày càng yếu, ông không thể chủ động đi lại cũng như vệ sinh cá nhân... Lá thư gần đây nhất ông viết cho vợ cách đây đã 12 năm, được bà Xuân dịch ra tiếng Việt để bên đầu giường: “Em ơi, anh không nói chuyện dài được với em vì anh đang bị ốm. Anh muốn gửi lời thành thật cảm ơn và xin lỗi cho em. Anh làm phiền em, làm em gặp nhiều khó khăn. Anh thành thật cảm ơn và cảm phục em đã nuôi 3 con thành người, xây dựng gia đình thành công tốt đẹp...”.

Mỗi ngày của bà Xuân trôi đi bình yên trong một căn nhà nhỏ, cách cây cầu hợp tác Việt Nam - Nhật Bản có tên Nhật Tân không xa. Người phụ nữ trải qua bao thăng trầm, khốn khó của đời người bảo chẳng bao giờ oán trách chồng mình. “Tôi chỉ có thương. Đàn ông thì phải tìm cho mình một bờ vai để chăm sóc. Ông ấy từng nói, tôi và các con có nguyện vọng gì cứ nói để ông giúp đỡ, nhưng chúng tôi không có mong muốn gì hơn. Ông bệnh tật nhưng đã vượt 4.000 km về Việt Nam gặp lại tôi là hơn cả trong mơ. Giờ tôi có ra đi cũng thấy lòng thanh thản...”, bà Xuân trải lòng.

Theo thanhnien

Có thể bạn quan tâm

70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 17: Phát triển để tri ân

70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 17: Phát triển để tri ân

Sau 70 năm giải phóng, mảnh đất Điện Biên Phủ anh hùng có rất nhiều thay đổi đáng tự hào trên. Để làm rõ hơn kết quả đạt được của Điện Biên trong 70 năm qua và định hướng sắp tới, phóng viên Tiền Phong có cuộc trao đổi với ông Lê Thành Đô - Phó Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch UBND tỉnh Điện Biên.
Tiếng kèn địch vận trên đồi C1

Tiếng kèn địch vận trên đồi C1

Ký ức xưa ùa về, vị tướng già 92 tuổi đã ôm máy trợ tim hơn 20 năm, ánh mắt như cười khi thổi những giai điệu rộn ràng của cây kèn Harmonica cho tôi nghe, những bản tình ca tha thiết của 31 ngày đêm chiến đấu trên đồi C1...
70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ-Bài 16: Kỳ tích điện hóa toàn bộ Điện Biên Đông

70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ-Bài 16: Kỳ tích điện hóa toàn bộ Điện Biên Đông

Có lẽ, ít ở đâu trên nước ta, quyết tâm đưa điện về bản lại cao như ở huyện Điện Biên Đông, tỉnh Điện Biên. Địa bàn nghèo nên không thể cấp cho dân “cá”, muốn cấp “cần câu” cũng khó nên chính quyền chọn cách đưa cho dân “mồi câu”. “Mồi câu” ở đây chính là điện lưới quốc gia.
70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - bài 14: Đại thủy nông Nậm Rốm - biểu tượng của thanh niên

70 năm chiến thắng Điện Biên Phủ - bài 14: Đại thủy nông Nậm Rốm - biểu tượng của thanh niên

Cánh đồng Mường Thanh được dòng sông Nậm Rốm tưới tắm bồi đắp hàng nghìn năm. Nhưng cánh đồng Mường Thanh thực sự gieo trồng có hiệu quả tăng đột biến là nhờ vào Đại công trình thủy nông Nậm Rốm. Đó là công trình hình thành từ bàn tay, khối óc của lớp thanh niên xung phong (TNXP) hơn 60 năm trước.
70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 13: Mường Thanh - Kho lúa giữa trời

70 năm Chiến thắng Điện Biên Phủ - Bài 13: Mường Thanh - Kho lúa giữa trời

Đứng ở Tượng đài Chiến thắng Điện Biên Phủ trên Đồi D1, phóng tầm mắt về phía tây là một màu xanh trải dài bất tận của cánh đồng Mường Thanh. Từ trận địa đầy bom đạn, hầm hào, Mường Thanh trở thành vựa lúa lớn nhất Điện Biên, tạo ra những hạt gạo vang danh cả nước…
Phong vị Sài Gòn

Phong vị Sài Gòn

Có những người xa Sài Gòn hàng chục năm, hỏi rằng Sài Gòn những nét xưa có còn? Sài Gòn thế kỷ 21 có gì hay? Trong khi ấy, có những người xa Sài Gòn chỉ ít năm thôi cũng đã hỏi thành phố có gì mới?
Mật danh B29

Mật danh B29

Cuối tháng 10/2020, Ngân hàng Nhà nước Việt Nam đã long trọng tổ chức buổi gặp mặt các đồng chí cán bộ thuộc Quỹ đặc biệt (Tiền thân là Quỹ ngoại tệ đặc biệt) chi viện chiến trường miền Nam, gọi tắt là Quỹ hoặc Ban B29.