Gánh con, gánh cả cuộc đời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- “Ngày xưa mẹ tôi gánh rau ra bán chợ huyện xã/Một bên gánh rau một bên gánh con/Cả cuộc đời dãi nắng dầm mưa…”. Tiếng hát từ nhà hàng xóm vẳng sang làm tôi khựng lại khi đang tưới dở mấy bụi hồng trước sân. Tự dưng tôi nhớ mẹ quá! Ngày xưa, mẹ cũng một đầu gánh tôi, một đầu rau, mướp… xuống chợ.

Gia đình tôi vốn khó khăn, ba phải đi làm xa để kiếm tiền trang trải cho chuyện học hành của mấy chị em. Vì thế, mọi việc trong nhà đều một tay mẹ gánh vác, từ đồng áng, giỗ chạp đến chuyện đêm hôm trái gió trở trời chị em chúng tôi ốm đau... Ngày ấy, quê tôi không có nhà trẻ như bây giờ, vậy nên những buổi ra đồng hay xuống chợ mẹ đều phải mang con theo. Khi tôi còn bé thì mẹ bỏ hai chị em ở hai đầu gánh rồi kèm theo những thứ rau, khoai…, còn nữa thì một tay mẹ cắp nách. Khi tôi lớn lên một chút thì mẹ để em trai tôi một đầu, một đầu mẹ để đủ thứ rau củ, còn tôi thì lon ton chạy theo bên cạnh. Những giọt mồ hôi rơi xuống từ trán mẹ. Những giọt mồ hôi thấm ướt cả mảng lưng áo. Gánh gặng bao nhiêu, dấu chân mẹ lún xuống chắc nịch trên cát bấy nhiêu. Thế nhưng, khi qua những đoạn mương nước chảy hay đoạn đường đá sỏi, mẹ lại cúi xuống bế cắp tôi một bên tay vì sợ tôi đau, tôi ướt.

  Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG



Nghĩ lại thế thôi mà mắt tôi nhòe đi… Mẹ gánh tôi, gánh cả những mưu sinh nhọc nhằn trên đôi vai gầy.

Ngày tôi vào đại học, tối hôm trước, mẹ không ngủ. Chiều hôm sau, mẹ dặn tôi đủ thứ nhưng vẫn không yên tâm nên vẫn kiểm tra lại những thứ tôi đã chuẩn bị. Mẹ còn chong đèn viết vào sổ tay nhắc tôi không ăn đồ lạnh, không thức khuya… Những đồng bạc chắt chiu từ những bữa chợ được mẹ vuốt phẳng phiu để vào chiếc khăn mùi soa cũ, gói kỹ rồi bọc thêm lớp giấy và xếp giữa ba lô, mẹ dặn đi dặn lại: “Đi đường cẩn thận nghe con!”. Tôi nũng nịu dụi đầu vào ngực mẹ: “Con lớn rồi mà mẹ!”.

Ngày tôi sinh con, mẹ tay xách nách mang theo bao nhiều thứ nào than, đu đủ xanh, chè vằng… từ quê vào. Trong những món đồ mẹ mang theo lên cho con trai tôi có cả chiếc áo len sơ sinh của tôi được mẹ cất đến tận bây giờ. Nhìn con tôi mặc chiếc áo len màu đỏ của tôi ngày ấy, sống mũi tôi cay cay. Tôi chợt nhận ra, tôi chưa bao giờ nói yêu mẹ.

Từ ngày sống xa nhà, tôi không còn được nghe mẹ hát mỗi tối. Mẹ hát hay nên những khi chị em tôi bệnh, mẹ thường hát ru để chúng tôi dễ ngủ hơn. Tiếng hát của mẹ cứ ngân nga, dịu dàng, bay bổng, ngọt ngào. Cho đến giờ, khi đã lấy chồng sinh con, mỗi bận ốm, tôi đều ước giá như có mẹ ở bên. Mẹ bảo, người già chẳng mong gì ngoài mong con mong cháu, vậy nên mỗi lần nghe tin chúng tôi về quê là mẹ lại tất bật chuẩn bị từ mấy hôm trước. Bao giờ cũng có món khoai lang khô nấu với đậu đen và gạo nếp mà tôi thích. Rồi ngày đi, mẹ bịn rịn không thôi, mẹ giấu nhưng tôi biết nơi khóe mắt mẹ ngân ngấn nước.

Mẹ không còn được như thời trẻ để có thể gánh một đầu là tôi và một đầu là bó rau, mớ mướp xuống chợ. Tôi cũng đã tự lo được cho gia đình mình và cũng có thể lo được cho mẹ. Ấy nhưng, muôn đời nước mắt chảy xuôi. Dường như với mẹ, tôi vẫn là đứa trẻ ngày nào, hàng ngày gọi điện mẹ đều nhắc tôi không ăn đồ lạnh vì tôi hay bị viêm họng, mặc ấm cho cháu mỗi khi ra đường. Mỗi lần sắp xếp được thời gian lên thăm con cháu là mẹ lại đùm túm túi nọ túi kia, dù biết ở thành phố tôi chẳng thiếu thứ gì.

Chiều nay, những cơn gió mùa đã bắt đầu thổi mạnh trên vùng đất cao nguyên, khiến lòng tôi chạnh nhớ những ngày mẹ gánh chị em tôi ra đồng, xuống chợ!

 

 PHÚC AN

Ứng dụng Báo Gia Lai đã lên 2 kho ứng dụng:

 - Google Play: http://bit.ly/2PcYBHy

 - App Store: https://apple.co/2W9SmGa

 

Có thể bạn quan tâm

Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...