Thơ Phan Thành Minh: Một thời

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Phan Thành Minh là một giọng thơ khá quen thuộc với người yêu thơ Tây Nguyên. Thơ anh đa dạng về đề tài, dung dị ngôn từ và ăm ắp cảm xúc trữ tình. “Một thời” là một trong những bài thơ như thế của anh.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Phượng rơi theo bước em về
Sân trường còn lại tiếng ve vỡ lòng
Hạ dài như nỗi chờ mong
Câu thơ ngấn lệ viết trong nỗi niềm.
Mười năm chưa dám gọi em
Biết làm sao được trái tim học trò
Thương giùm nhau nhé ngu ngơ
Đếm tay năm ngón mà chờ đợi tay!
Mơ màng gửi cánh áo bay
Em đi theo chuyến đò đầy
Em đi
Lá ơi sao chẳng nói gì
Xuân vào tre trúc cài khuy vô thường...
PHAN THÀNH MINH 

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.
Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...