Dưới tán cây mùa xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Một sớm mùa xuân trong veo, những vạt nắng thanh mảnh, non tơ vắt ngang giậu cúc tần trước hiên vắng, khẽ chao đảo, rung rinh theo nhịp gió sau vòm lá thưa. Dường như lòng mình từ sâu thẳm cũng đang ngân rung những cung bậc tha thiết.
Gió ngợp cánh đồng xuân, len vào giấc mơ buổi sớm mai diệu vợi, gợi về mong manh bao kỷ niệm vờ như đã ngủ yên. Đàn chim nhỏ từ đâu bay về cất tiếng hót nguyên sơ, gieo vào gió mây những nốt nhạc lao xao giữa sương mờ vương gót. Nắng bâng quơ đậu nhẹ trên đôi vai xuân thì, khẽ níu lòng mình trong bao xao động kín đáo, sâu xa… 
Mùa xuân, đôi khi mình muốn ngồi thật lâu dưới một tán cây. Những dải nắng nghiêng nghiêng rọi qua vòm lá biếc, rắc ánh vàng lên chùm hoa chúm chím đong đưa, vương trên đôi cánh bồ câu đương chậm rãi mổ thóc ngoài bậc cửa. Màu xanh miên man của lá tràn vào tâm trí, như thôi thúc mình hoài vọng về một quãng đồng xanh mỡ màng, một vạt rừng bát ngát, hay ấp ủ những giấc mơ trong mảnh vườn của mẹ. Gió đầu xuân hây hẩy, lành lạnh đôi chút, đánh thức bao hồi tưởng êm ái bằng một làn hương thật đằm. Dưới vòm xanh yên lành, dường như những ô cửa trong tâm hồn cũng được mở ra, rộng lòng đón những tinh khôi vừa chớm. Giữa quãng vắng chênh chao, mình ngồi đợi những xa xôi quay về…
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Ngồi thật lâu dưới một tán cây, mình thường nghĩ về những nỗi buồn thật đẹp. Có những nỗi buồn dịu nhẹ tựa tiếng chuông vô ngần trong một sớm mai xuân. Chúng ắt hẳn được gợi lên từ những ký ức đằm thắm như sóng loang mặt hồ, dẫu có trải qua bao xao động thì cuối cùng cũng trở về sự tĩnh tại vẹn nguyên.
Như những khi từ sau nhà trông ra vạt rừng ảo mờ trong bảng lảng mù sương, mình sẽ cố níu cơn sóng thời gian trôi qua tâm trí chậm lại đôi chút. Để nỗi buồn sóng sánh nơi đáy mắt và nỗi nhớ bất chợt ào về diết da. Lúc ấy, mình nhớ dáng mẹ về cùng đôi quang gánh trìu trĩu lá dương, bước chân tất tả rẽ màn sương dày, chiếc nón lệch vương vài cọng lá. Những gánh lá khô sẽ được chất đầy một góc bếp để dành nhóm ngọn lửa mùa xuân ấm nồng. Mẹ đã thức khi hơi sương còn la đà ngang mặt, và trở về lúc mặt trời vừa chớm tỏ. Sương sớm chòng chành dường như làm gánh lá nặng hơn. Đó là một hình ảnh man mác buồn nhưng đẹp mơ màng, đã lưu lại mãi trong tâm trí mình dẫu phôi pha năm tháng…
Ngồi thật lâu dưới một tán cây, giữa bóng mát bao dung và thanh lành, mình bắt đầu một chuyến đi thật sâu vào miền tâm tưởng. Là lúc mình thật là mình, những sâu xa sẽ cất tiếng từ bên trong khi bàn tay khẽ áp lên lồng ngực trái. Ngồi thật lâu, mình lặng nghe những cơn gió mùa xuân như đang hát điệp khúc đồng nội, tiếng đập cánh của một loài chim quen vụt bay lên từ nhành trúc, bầy ong mật vo ve lượn quanh những khóm hoa dại trắng vàng li ti. Nhắm mắt lại, để hơi thở hòa vào thinh vắng, mình hoàn toàn tự do trong một khoảng lặng dường như không có đường biên. “Sức mạnh của im lặng chính là để đôi mắt-cửa sổ tâm hồn, lên tiếng. Khi im lặng, ta nghe thấy rõ hơn những chiều sâu” (Agnes Ledig).
Mình thả rong ý nghĩ, tập làm một gợn mây trắng cứ khoan thai trôi cùng những đức tin. Cây lá với dòng diệp lục êm ả sẽ làm dịu đi ánh nhìn đa đoan và ru ngủ những đắng chát đã từng. Sự tĩnh lặng như sương non đầu ngày dần khỏa lấp tâm hồn. Luôn có đủ những ngăn trống vừa vặn cho ký ức. Mình bắt đầu vun xới những hạt giống hy vọng bên trong tâm hồn, và một trái tim đủ yêu thương sẽ là mặt trời sưởi ấm cho khu vườn của hy vọng, khởi đầu từ mùa xuân.
TRẦN VĂN THIÊN

Có thể bạn quan tâm

Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...