Nhàn đàm: Những ngày áp tết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ca từ bài hát Mùa xuân đầu tiên của nhạc sĩ Văn Cao làm lòng người lắng lại, bình yên và dâng đầy cảm xúc trong những ngày áp tết.

Ảnh minh họa: Lê Tân
Ảnh minh họa: Lê Tân



Sáng thức dậy trời se se lạnh, mưa lây phây như rắc bụi trên những phố dài, ngang qua ngõ nhà ai chợt nghe tiếng hát đầy không khí mùa xuân vọng qua ô cửa đã nhuốm màu thời gian “… rồi dặt dìu mùa xuân theo én về/mùa bình thường mùa vui nay đã về/mùa xuân mơ ước ấy…”. Ca từ bài hát Mùa xuân đầu tiên của nhạc sĩ Văn Cao làm lòng người lắng lại, bình yên và dâng đầy cảm xúc trong những ngày áp tết.

Ngồi một mình trên căn gác áp mái. Tôi nhớ bà cụ bán chè chén chiều hôm. Nhớ những tạp âm của đường phố trong những ngày cuối năm, nhớ cái quán nước cuối phố già nua, cũ kỹ, bà hay nói với tôi “đời người có vui thì cũng có buồn, có đắng thì có ngọt, thế mới là cuộc đời con ạ”. Tôi thưa với bà, dường như con người ta càng trưởng thành, người ta càng vấp phải nhiều khó khăn, lựa chọn và đôi khi bất lực trước bản thân mình. Phải chăng đó là sự thử thách của cuộc sống? Ví như thiên tai, dịch bệnh, nó là lằn ranh mong manh giữa thành công và thất bại mà chỉ có con người bằng tất cả năng lực, sự cố gắng, khả năng tương trợ, gánh vác cùng nhau mới có thể cứu vãn được nhân loại. Một năm qua đi với dịch bệnh hoành hành, lũ lụt, bao nhiêu số phận, bao nhiêu con người rơi vào cơn hoạn nạn, hàng chục nghìn người chết trên khắp thế giới. Có lẽ chưa bao giờ có sự căng thẳng, lo âu của toàn xã hội như lúc này. Một cuộc sống không chỉ có vui, buồn, mà còn có quá nhiều rủi ro, đang ngày đêm rình rập. Giữa cuộc sống xô bồ muôn vàn áp lực, căng thẳng, mệt mỏi, dịch bệnh, chợt nhớ ra rằng đã bao giờ ta nghĩ về người khác, nghĩ về đồng loại?

Phố ngoài kia những ngày cuối năm đã bắt đầu tưng bừng, hối hả, đất trời vạn vật nở hoa, mùa xuân đã đến thật gần trên từng búp lá non tơ. Cuối năm ai cũng thấy mình bận rộn hơn, vội vã hơn trên từng khuôn mặt. Ai cũng mong chờ một năm mới tốt đẹp hơn, an yên hơn. Lòng luôn tự hỏi lòng, mình đã làm được gì và chưa làm được gì trọn vẹn trong một năm đầy biến động đi qua.

Những ngày áp tết ai cũng muốn lòng mình thanh thản, bình yên bên gia đình và những người thân yêu. Ai cũng muốn dành cho mình một khoảng lặng để ngồi ngắm phố phường, ngắm từng dòng người, dòng xe qua lại, ngắm từng nụ hoa đào còn lấm tấm hơi sương. Mùa xuân đã ngập tràn trên phố, mùi tết đã bắt đầu phảng phất trong gió xuân, mưa bụi.

Hoài niệm và ký ức luôn mang đến cho con người chật đầy những cung bậc cảm xúc khác nhau. Tôi nhớ lắm những đêm 30 thuở còn thơ nhỏ bên ngôi làng nằm ven bờ sông Đáy, tôi nhớ mùi hương trầm, huệ trắng, tôi nhớ nồi nước mùi già của bà trong những đêm cuối năm mưa bụi lây phây, ngồi bên nồi bánh chưng khói cay xè mắt nghe ngâm thơ qua chiếc đài radio cũ kỹ của nội.


Nhớ mùi nhang trầm đen mỗi lần nội thắp trên bàn thờ gia tộc, mùi nhang đen cứ lẩn khuất đâu đây mà sau này đi xa tôi không tìm lại được. Ký ức luôn là một điều gì đó thật khó gọi tên và cũng không bao giờ phai mờ trong mỗi người chúng ta.


Một mùa xuân nữa lại sắp về, những giai điệu mùa xuân đã và đang ngân vang trên phố phường nơi mỗi bước chân đi, ta nghe đâu đây những giọt mưa xuân đang rơi tí tách trên cành đào hé nụ qua bài hát đầy cảm xúc Lắng nghe mùa xuân về của nhạc sĩ Dương Thụ “giọt mưa nào rơi thật êm trên phố phường/mùi hương nào thơm thật thơm trong gió thoảng/và anh đợi em, đợi em như đã hẹn...”.

Vâng! Những ngày áp tết đang đến thật gần.

 

Theo ĐINH TIẾN HẢI (thanhnien)

 

Có thể bạn quan tâm

Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...