Ngọt bùi ký ức tuổi thơ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chiều tan sở về ngang góc phố, nghe trong gió đưa đâu đây mùi thơm của khoai nướng, lòng bỗng gợn lên những nôn nao lạ thường. Vị ngọt bùi, thơm lừng của những củ khoai lang nướng nơi góc phố chợt khiến ta quay quắt nhớ về những kỷ niệm của ngày cũ. Phút chốc nhận ra mình đã quên mất một thức quà dân dã từng là tuổi thơ.
Ảnh internet
Ảnh internet
Một tối mùa đông, hơi sương phảng phất dưới những ngọn đèn vàng, phía dưới có hàng me đang rũ mình trong gió. Đi từ đầu phố đã nghe thoang thoảng mùi khoai lang nướng ở cuối đường, khiến ai ngang qua cũng phải buông một câu xuýt xoa và nhiều khi vì không kìm lòng được mà dừng xe lại mua đôi ba củ mang về. Giữa tiết trời se lạnh mùa đông, hơi nóng từ những gánh hàng khoai nướng tỏa ra ấm áp lạ thường. Dăm ba chiếc ghế con, thêm ly trà nóng và không thể thiếu đĩa khoai lang nướng thơm lừng, nóng hổi. Ngồi trò chuyện rôm rả, tay xoa xoa củ khoai nóng rẫy vừa nướng tới rồi bẻ đôi để tận hưởng vị ngọt bùi, thật không có thú vui nào bằng.
Cảm nhận từ nơi đầu lưỡi vô tình vẽ nên một ký ức về những ngày thơ ấu, thuở còn xách dép chạy trên đồng, hễ thấy nơi nào có ngọn khói là chạy tới để nướng khoai. Khoai lang nướng một thời đã là món ngon mà đám trẻ thường tụm năm tụm ba để tranh nhau từng củ thơm nức. Khoai lang là thứ dễ trồng. Hầu như thời đó nhà nào cũng có vài luống. Khoai Lệ Cần vàng ươm, khoai trắng, khoai tím… mỗi loại có hương vị riêng nhưng đều có vị ngọt bùi của tuổi thơ.
Những ngày mùa đã xa, khi cánh đồng trơ trọi mấy gốc rạ còn sót lại sau vụ gặt, trẻ con lại được dịp ăn khoai nướng. Đám lửa đốt rơm rạ cháy bùng lên, tụi nhỏ nhanh tay thảy vào đó mấy củ khoai mới đào từ hôm trước. Trong lúc chờ khoai chín, trẻ con chạy quanh đám lửa chơi đủ trò. Khi tro vừa tàn, mùi thơm của khoai xộc vào cánh mũi chính là dấu hiệu để bọn trẻ khẳng định chắc nịch rằng khoai đã chín. Nhiều hôm mải chơi, để khoai cháy xém, đứa nào đứa nấy tiếc hùi hụi.
Giờ đây, đâu đó trong ánh đèn lung linh của phố thị, những đốm lửa nhỏ nổ tí tách như đưa ta lạc về miền ký ức, nơi có thứ ánh sáng bập bùng và mùi thơm của những củ khoai nướng. Món ngon dân dã của tuổi thơ nay lại được bày bán ở phố thị, như cái cách mà người ta vẫn mang những gì cũ kỹ ra để làm mới. Và đôi khi người thưởng thức tìm đến không chỉ vì hương vị ngon lành, mà còn để nhâm nhi từng mẩu ký ức đang tan dần trong miệng, một cách ngọt ngào.
Ngọc Lý

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

Gương mặt thơ: Phạm Thùy Vinh

(GLO)- Thường thì người Nghệ hay đi làm ăn xa và họ thành đạt ở đấy. Văn nghệ sĩ lại càng thế. Là tôi nhận ra điều này từ những người bạn văn của mình, tất nhiên, vẫn có ngoại lệ hoặc có thể tôi sai.
Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...