(GLO)- Mỗi năm tôi đều lên Gia Lai một đôi lần, thường đều vào giữa tháng 10 hoặc đầu tháng 11. Có nhiều lý do, như đi công tác hoặc thăm bà con, bạn bè. Nhưng có một lý do chung nhất là bởi Gia Lai mùa này có một sức hút kỳ lạ đối với tôi, nhất là những con đường đất đỏ ngập trong sắc vàng xôn xao của bao nhiêu đóa dã quỳ.
Và nếu tặng bạn bức ảnh hoa dã quỳ, tôi sẽ chú thích “Những nụ cười Gia Lai”… |
Chẳng biết từ bao giờ, tôi lại thích sắc vàng của những đóa dã quỳ như vậy. Lên Phố núi hàng chục lần, cũng chừng ấy lần gặp lại những đóa hoa quen, vậy mà không hiểu sao, dã quỳ trong tôi cứ lạ lùng mãi. Loài hoa ấy đẹp một cách hồn nhiên mà mê đắm. Và sắc vàng tươi rực rỡ ấy, mỗi lần gặp lại vẫn cứ thấy bồi hồi, xao xuyến như trong buổi gặp mặt đầu tiên.
Từ Phố biển Quy Nhơn, tôi lên Phố núi Pleiku theo quốc lộ 19. Tôi nhớ lần đầu tiên lên cao nguyên. Lần ấy, vừa lên đến lưng chưng đèo Mang Yang, bắt gặp những đóa dã quỳ e ấp bên đường đầu tiên, trong tôi có những cảm xúc kỳ lạ về loài hoa hoang dại của Tây Nguyên đại ngàn. Tôi đã phải dừng xe để nhìn ngắm thật kỹ loài hoa ấy. Để rồi sau này, mỗi lần qua đèo Mang Yang, tôi đều cố để ý tìm xem trong những bông hoa nở hai bên đường kia, có đóa dã quỳ nào còn nhớ “cố nhân” chăng (dĩ nhiên, đóa dã quỳ năm ấy đã tàn từ lâu, để hóa thân vào bao đóa dã quỳ khác). Và rồi khi nhận ra nhau, tôi thật sự nghe lòng mình sung sướng.
Mùa này, Gia Lai ngập tràn trong sắc vàng tươi của dã quỳ. Ở đâu trên cao nguyên lộng gió này, ta cũng có thể bắt gặp những bông hoa dã quỳ tươi thắm. Hoa lan tràn theo những con đường đất đỏ mịn màng. Hoa bạt ngàn những mặt cười trong nắng, lung linh bên đường những ánh mắt tươi vui. Dã quỳ mạnh mẽ và hồn nhiên, hoang sơ mà rạo rực, đẹp như người con gái Ba Na giữa rừng núi đại ngàn. Tôi từng đứng giữa những vườn hướng dương rộng đến ngút ngàn tầm mắt. Nhưng vẫn thích đứng giữa những vạt dã quỳ hơn. Có lẽ loài hoa ấy cứ mọc lên tự nhiên, lan tràn khắp nẻo, sống bền bỉ say mê giữa nắng gió, và đẹp một cách hồn nhiên, đơn sơ mà thắm thiết, chân thành. Tôi yêu quý Gai Lai, trước tiên là từ loài hoa ấy…
Lên Phố núi, tôi có một mùa Thu vàng đúng nghĩa. Không phải vàng bởi những rừng cây phong như ở các nước xứ lạnh. Mà vàng bởi dã quỳ, bởi những miền hoa vàng ấm, bởi những nụ cười vàng tươi giữa đất trời. Ở lại Phố núi vài ngày, tôi thường tranh thủ xong công việc sớm để giành thời gian “tận hưởng” Gia Lai. Thường là nhâm nhi tách cà phê trong sớm Pleiku nhiều sương và se se lạnh, đi giữa rừng thông để nghe cái mát lành lan tỏa vào người. Và không bao giờ thiếu, là lang thang với dã quỳ theo những triền hoa trên đỉnh dốc Hàm Rồng, trên con đường dẫn xuống Biển Hồ xanh biếc. Chỉ cần như thế, là được lạc trong sắc vàng miên man, là bắt gặp những gương mặt dã quỳ thân thiết, được những đóa hoa mặt trời hoang dại nở nụ cười lung linh đón chào, chuyến công tác Gia Lai của tôi đã thật trọn vẹn.
Lên Gia Lai mùa này, đi giữa cái nắng vàng se lạnh, miên man qua những lối dã quỳ, thả lòng mình giữa cao nguyên lộng gió và chiêm ngưỡng sắc vàng tươi rực rỡ của những đóa cúc quỳ, với tôi là điều tuyệt vời nhất. Và cũng như những lần trước, tôi sẽ chụp những bức hình thật đẹp về hoa dã quỳ. Và nếu tặng bạn, tôi sẽ chú thích bức hình ấy là “Những nụ cười Gia Lai”…
Phạm Tuấn Vũ