Long lập bập đến văn phòng thám tử, nồng nặc hơi men. Anh thuê thám tử tìm chiếc xe máy vừa bị mất với yêu cầu duy nhất là giữ bí mật, ngay cả với gia đình mình.
|
Phố “cầm đồ” trên đường Láng, Hà Nội từng lọt vào tầm ngắm của thám tử - Ảnh: VŨ TUẤN |
Tên trộm xe có tiền chơi bar sành điệu thì không bao giờ bán xe kiểu rã đồ hoặc không giấy tờ vì giá rất bèo. Nhiều khả năng xe vẫn được hắn sử dụng. Thám tử Thịnh |
Người bạn nhậu bí ẩn
Long là "công tử" đất mỏ Quảng Ninh, gốc Hà Nội. Chiếc xe Honda không đắt tiền, nhưng Long sợ lộ chuyện bị mất xe đồng nghĩa anh bỏ việc quản lý công trường, trốn đi bar.
- Sáng nay em trả phòng khách sạn thì không thấy xe đâu. Lễ tân báo bạn em mang đi rồi.
Bạn cùng phòng của Long là cậu thanh niên cũng trạc tuổi Long. Hai người quen nhau từ... đêm qua. Long bóp trán một lúc không nhớ nổi tên anh bạn mới quen. Chỉ biết hắn hát rất hay. Đêm qua đến bar, hắn cao hứng nhảy lên hát cùng ban nhạc.
Long khoái phong cách của hắn, mời ly rượu. Hắn thích rượu vodka Nga giống Long. Thứ rượu trong vắt, mạnh đến cháy cổ họng. Loại vodka cho những tay "bợm" cá tính, không màu mè và tửu lượng khá.
Đêm qua, hai tay bợm mới quen nốc cạn gần hai chai Smirnoff tem đỏ, say quắc cần câu, loạng choạng dắt xe vào khách sạn gần hồ Tây.
Sáng bảnh mắt, Long xuống trả phòng. Lộn hết các túi không thấy chìa khóa xe máy đâu, nhưng giấy tờ, tiền nong vẫn nằm trong ví. Lúc ấy Long mới chợt nhớ đêm qua mình vào khách sạn với một anh bạn.
- Anh đừng nghĩ em bóng ba chỉ. Không pêđê đâu, bọn em say quá ngủ chung phòng thôi.
- Sao em không báo công an? - thám tử Thịnh hỏi.
- Bố em biết em bỏ văn phòng, đi chơi thì chết!
Chàng "công tử" 26 tuổi được bố mẹ giao quản lý một công ty khá lớn ở Quảng Ninh. Công ty gia đình anh vừa khai mỏ vừa buôn quặng, lại thêm cả mảng xuất nhập máy móc công trình với tài sản, vốn liếng trên nghìn tỉ đồng.
Long là con thứ ba trong gia đình nhưng lại là con trai duy nhất. Ông "bô" cậu ấm rất nghiêm khắc.
Ngày cậu còn nhỏ, ông làm việc ở nước ngoài. Long ở với mẹ, được cưng chiều. Đến khi ông về mới cho anh vào khuôn khổ, giao quản lý công ty là thử thách vì sau này tài sản thừa kế phần lớn vào tay Long.
Hôm qua, Long về Hà Nội giải quyết giấy tờ hải quan rồi tạt về nhà riêng gần hồ Trúc Bạch. Cậu ấm chán xế hộp, tự lấy xe máy lượn vài vòng phố cổ "giải ngố" rồi tạt vào quán bar quen thuộc bên hồ Tây. Cậu cho anh tài xế đánh ôtô về Quảng Ninh trước.
Thám tử Thịnh nhận hợp đồng tìm chiếc xe mất tích. Dữ liệu quá ít, mọi mũi tìm kiếm tập trung vào anh bạn ở cùng phòng với Long đêm qua. Hai thám tử đến khách sạn nhờ trích xuất lại camera. Góc quay cao, tối, không rõ mặt.
Camera ghi lại hình ảnh hai ông bợm chân nam đá chân xiêu đập cửa khách sạn. Lễ tân phải dắt xe vào nhà giúp. 5h sáng, tay bợm vừa nghe điện thoại vừa dắt xe máy rồi giục lễ tân mở cửa:
- OK! Phút mốt tôi đến - lễ tân thuật lại lời tay bợm.
Chiếc xe hiếm có, khó tìm
Ba mũi thám tử khác nhanh chóng có mặt tại chợ xe Dịch Vọng, chợ "giời" ở đầu phố Huế và alô cho các mối quen chuyên mua bán xe máy cũ.
Đặc điểm nhận dạng là chiếc Honda Astrea màu nâu, tem "cờ", nguyên "zin" đến từng con ốc. Vài thám tử khác cũng không quên lập nick ảo, đăng tin tìm mua chiếc xe như vậy trên các trang mua bán xe cũ.
- Xe Astrea đời 1991 mà nguyên "zin", tem "cờ" như vậy cực hiếm. Xe giống xe Dream "lùn" nhưng nhập nguyên chiếc từ Indonesia. Loại này "đời" 1993, 1994 thì nhiều, nhưng "đời" 1991 thì cực hiếm, chỉ nhà nào thực sự có điều kiện mới có. Chỉ cần nó xuất hiện, rao bán là có người "múc" ngay - thám tử Thịnh nhận định.
Kết quả không như mong đợi. Suốt một tuần trời, vài chiếc Astrea được rao bán nhưng lại là xe đời "cao" hơn và nát be nát bét.
Chỉ còn ba trường hợp xảy ra: 1 - chiếc xe bị rã đồ; 2 - xe sẽ bị đục lại số khung, số máy và rao bán kèm giấy tờ "mẹ bồng con"; 3 - xe bán không giấy tờ theo kiểu xe lậu từ Campuchia. Nếu một trong ba trường hợp này xảy ra, việc tìm lại xe cực khó.
Trở lại quán bar, gặp người quản lý, Thịnh biết thêm người uống cùng Long hôm ấy đến quán vài lần. Hắn có giọng hát hay, cao vói.
Vài bài "tủ" như Đi tìm lời ru mặt trời, Giấc mơ Chapi... hay đến những bài nhạc trẻ đang thịnh ngày ấy là Trái tim bên lề, Xin lỗi tình yêu... được hắn thể hiện đầy cảm xúc. Chắc chắn người này được đào tạo bài bản.
Nhóm thám tử lập tức khoanh vùng những người tốt nghiệp đại học chuyên ngành liên quan đến âm nhạc ở Hà Nội năm 2004, hệ cao đẳng năm 2003 và trung cấp năm 2002.
Gần hết một tuần, tận dụng mọi mối quan hệ, nhóm thám tử xoáy vào một người khả nghi nhất. Một anh chàng lãng tử học hệ trung cấp khoa thanh nhạc của Nhạc viện Hà Nội (nay là Học viện Âm nhạc quốc gia), đã học kỳ cuối nhưng còn "nợ môn", chưa tốt nghiệp.
Thám tử Thịnh đích thân về khu Mễ Trì (Nam Từ Liêm) dò la. Đúng là có một người tên Bình, thường gọi là Bình "tông" vì hắn rượu bia tối ngày.
Người này thích ca hát, từng học thanh nhạc nhưng chưa ra trường. Hai tuần nay, Bình không có mặt ở nhà. Thịnh đến gặp mẹ hắn, xin số điện thoại để mời Bình đến hát cho quán cà phê mới mở. Mẹ Bình cho số nhưng không liên lạc được.
- Mấy ngày trước nó gọi cho tôi, bảo đang ở Đà Nẵng. Anh mời nó làm gì? Thằng này rượu chè suốt ngày, nói đến phát bực - mẹ Bình nói.
|
Thám tử cũng không ngờ gã bợm “trộm” xe máy từ Hà Nội để vào tận Đà Nẵng nhậu - Ảnh: VŨ TUẤN |
Kẻ trộm tìm... chủ nhân
Thám tử Thịnh lần theo danh sách lớp, tìm đến một nhà hàng ở quận Hải Châu, Đà Nẵng. Chủ nhà hàng học cùng lớp với Bình. Người này cho hay Bình đến đây chơi một tuần, hắn say rượu đi ra biển tắm, nhúng cả điện thoại xuống nước.
Khi vào Đà Nẵng, Bình đi tàu, anh bạn ra ga đón, lúc về hắn cũng đi tàu. Thám tử Thịnh quay trở lại Hà Nội, một thám tử khác ở lại Đà Nẵng phòng khi bạn của Bình bao che.
Vậy là Bình không đi xe máy. Chiếc xe đang ở đâu? Liệu Bình có bán xe lấy tiền làm lộ phí không?... Mấu chốt vấn đề vẫn phải tìm được Bình.
Về đến Hà Nội thì văn phòng thám tử của Thịnh nhận được tin từ người quản lý quán bar: Bình đến quán bar để tìm Long.
Chính Bình cũng không nhớ tên Long, chỉ nhớ lần trước đến hát ở quán, có quen một người. Người quản lý hỏi lý do tìm Long nhưng Bình không nói. Hắn cũng không để lại số điện thoại.
Chiều hôm ấy khi Bình sửa soạn quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài thì Long, Thịnh và hai cảnh sát ập vào. Bình vừa vui, vừa xấu hổ, vừa sợ chỉ chỗ để chiếc xe: đang bị tạm giữ ở ga Đà Nẵng.
... Đêm ở cùng nhà nghỉ với Long, Bình nhận điện thoại của người bạn cũ trong Đà Nẵng. Anh bạn mới phất, mở thêm nhà hàng nên rủ Bình vào chơi. Bình yes, yes ngay. Có điều sáng sớm ấy, ông bợm này chạy ra ga tàu trong lúc vẫn còn phê quắc. Gã đi xe máy ra ga, ký gửi rồi lên toa ngủ.
Vừa đến Đà Nẵng, ông bạn lâu ngày kéo luôn Bình về nhà hàng mới mở để nhậu tiếp. Gã không hề nhớ gì đến chiếc xe. Hơn một tuần ăn chơi nhảy múa, Bình lại lên tàu về Hà Nội. Lúc ấy gã mới nhớ ra còn chiếc xe máy đã gửi vào Đà Nẵng.
Bình không có giấy tờ xe nên không thể lấy xe ra. Gã đã đến quán bar, tìm lại người bạn hôm trước nhưng không được.
Mặc dù luôn nói mình chỉ "cầm nhầm" xe trong cơn quắc cần câu, nhưng Bình vẫn chịu 6 tháng tù treo vì không thể chứng minh được "nhầm" hay cố ý. Chính Long đã xin giảm án cho gã bạn nhậu có một không hai này.
Hai năm đằng đẵng chờ tin con, ông Thanh tìm đến văn phòng thám tử để vớt vát hi vọng cuối cùng về đứa con gái ngoan hiền biệt tích.
Kỳ tới: Bố mẹ ơi, đừng bỏ nhau!
VŨ TUẤN (TTO)