Thơ Văn Công Hùng: Pleiku chợt tôi…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
0:00 / 0:00
0:00
  • Nam miền Bắc
  • Nữ miền Bắc
  • Nữ miền Nam
  • Nam miền Nam
(GLO)- Vẫn là cái cảm thức đau đáu yêu Tây Nguyên, yêu Pleiku đến như có thể ngơ ngác, đến như phát hiện chiều “như vừa bong vỏ”, Văn Công Hùng “chợt tôi” vừa như một cuộc trở về lại như sắp sửa ra đi. Cái dùng dằng hóa thân ấy để có một bài thơ đầy day dứt...
Chùa Bửu Minh (TP. Pleiku, Gia Lai) trong sương. Ảnh nguồn internet

Chùa Bửu Minh (TP. Pleiku, Gia Lai) trong sương. Ảnh nguồn internet

Pleiku chợt tôi vừa ngơ ngác

trận sốt rét run người như mới rợi hôm qua

chiều vương lạnh cái nhìn giễu nhại

em vội vàng cất một góc mùa đông.

Pleiku máy bay vừa hạ cánh

chở một người quá hẹn trở về

máy bay đỗ, người còn bay tiếp

cơn gió năm nào phủ đỏ bụi chiều nay.

Pleiku những bùi ngùi có thể

tiếng thở dài rất nhẹ chợt qua

vỉa phố vênh như lá vừa qua bão

em đón vào một xúc động đương dâng...

Pleiku chiều như vừa bong vỏ

tươi phập phồng những dấu cũ lạ quen

vệt xe máy qua đường ngã tư thao thức

áo khăn nào hôi hổi ngẩn ngơ.

Pleiku ngày về không bất chợt

chiều san bằng góc cà phê quen

có vệt nắng bỗng dưng mắc nợ

nhởn nhơ thành một cuộc hóa thân...

VĂN CÔNG HÙNG

Có thể bạn quan tâm

Tản mạn từ vuông cửa

Tản mạn từ vuông cửa

(GLO)- Cửa sổ phòng làm việc của tôi nhìn ra một vòm cây. Từ khoảng ô vuông này, có thể cảm nhận được sự luân chuyển của thời gian. Nếu dùng máy ảnh để ghi lại những thời khắc cây lá chuyển mình sẽ nhận ra thời gian có những bước đi tưởng chừng như vô hình mà cũng đầy dấu ấn.
“Suối đàn t’rưng”: Trọn tình yêu với Tây Nguyên

“Suối đàn t’rưng”: Trọn tình yêu với Tây Nguyên

(GLO)- Vì yêu Tây Nguyên nên các nghệ sĩ của Học viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam đã lần đầu tiên đến với TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) trong một chương trình đậm màu tri ân dành cho cố Nghệ sĩ Ưu tú Nay Pharr-người mang tiếng đàn t’rưng ra thế giới.
Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...