Những đứa con từ cõi chết
…Mưa ập đến như nghiêng cái ghè mà trút. Tiếng con chim lợn văng vẳng lúc gần lúc xa trong màn đêm ướt át. Cả làng chìm trong giấc ngủ mê mệt nhưng cái tai già làng vẫn thức. “Con chim lợn kêu không dứt, chắc Yàng lại giáng họa rồi”. Linh tính người già không sai. Sáng ra quả nhiên có người đến mách: Đêm qua làng có người về Atâu. Thằng nhỏ đẻ ra không có người cho bú, chắc phải cho nó theo mẹ thôi…”- Lại thêm một con người chết mà chưa biết tuổi”- lòng người già chợt nhói lên cùng lúc với tiếng thở dài- nhưng cái tục “Nao tu mí” (con theo mẹ) đã có từ đời ông bà rồi, biết làm sao!
- Hôm đó mình có chút việc ở xã An Mỹ- sơ Y Đeo kể. Biết được tin cũng là chuyện tình cờ… Từ xã An Mỹ vào đến xã Kon Chiêng (huyện Mang Yang) phải hơn năm mươi cây số. Chưa từng đến mà cũng chẳng có phương tiện gì nhưng mà một linh hồn bé bỏng đang cần được cứu vớt. Không chần chừ, mình thuê ngay một cuốc xe ôm chạy thẳng tới đó... Cảnh tượng trước mắt khiến mình nghẹn lòng: Một hình hài rúm ró trong tấm áo rách để dúi vào một góc nhà, thiêm thiếp từng hơi thở đứt quãng bên xác người mẹ xấu số manh chiếu rách che không kín đôi chân loang lổ những vệt máu chưa khô… Nghe nói có người muốn xin “đứa con ma” về nuôi, ông trưởng họ lững thững đi tới. Mở to cặp mắt đục lờ như để nhìn cho rõ chuyện lạ, ông thủng thẳng: “Người Bahnar ta từ đời ông bà, mẹ chết thì phải cho con theo, người lạ không nuôi được đâu!”. Những lời phân bua, giải thích của sơ có lẽ đã trở nên vô ích nếu không nhờ đến già làng. Có lẽ bộ quần áo tu sĩ trên người sơ đã giúp ông hiểu ra tất cả… Chẳng kịp hỏi tên làng, tên cha mẹ bé, sơ bọc tấm hình hài đang thoi thóp vào lòng cùng người lái xe ôm chạy thẳng một mạch về Vinh Sơn…
Bé Pi Yo Rông ngày vừa được cứu sống khỏi hủ tục. Ảnh: N.T |
Bốn trăm cảnh đời non nớt ở Vinh Sơn này kể hết có lẽ phải cần đến một “trường thiên phóng sự”. Tụ về đây từ hầu khắp các tỉnh Tây Nguyên, mỗi cháu mỗi cảnh đời. Chỉ riêng tấm bảng ở cơ sở Vinh Sơn I, những dòng chữ đã nhói lòng tôi: 17 cháu mồ côi cả cha lẫn mẹ, 70 cháu mẹ chết, 51 cháu cha chết; 36 cháu hoàn cảnh gia đình cực kỳ khó khăn, 10 trẻ sinh đôi, 5 trẻ tàn tật… Trong gần 180 mảnh đời bất hạnh này, trừ số cháu có hoàn cảnh cha chết hoặc có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn, các cháu còn lại đều có thể trở thành nạn nhân oan uổng. Lệ tục truyền đời của người Tây Nguyên không chấp nhận trong cộng đồng sự dị biệt: Mồ côi mẹ lúc mới lọt lòng, tàn tật, đẻ sinh đôi… bởi đó là “những đứa con của ma quỷ”, chúng có thể mang lại tai họa bất thường cho cả cộng đồng. Cuộc sống mới dù đã loại bỏ được khá nhiều hủ tục, song sự rơi rớt của nó có lẽ phải còn rất lâu nữa mới dứt. Giữa mái ấm Vinh Sơn, tôi vẫn còn cái cảm giác ớn lạnh khi lướt qua những gương mặt non nớt, trong veo sự vô tư, không hề biết đến cái “lẽ ra” của số phận mình…
Mái ấm tình người
Tỉnh Kon Tum hiện có 5 dòng tu nữ, song chỉ có dòng tu “Ảnh phép lạ” là dòng tu duy nhất nhận sứ mệnh nhân đạo cao cả này… Sơ Y Biut- người phụ trách mái ấm Vinh Sơn I kể: Ngay khi ra đời dòng tu vào năm 1947, các sơ đã tiếp nhận các cháu có hoàn cảnh bất hạnh về nuôi dưỡng. Ngày đó, cơ sở Vinh Sơn chỉ là một túp lều nhỏ nằm phía sau nhà thờ gỗ Kon Tum K’Nâm. Hai sơ Nguyễn Thị Sang và Y Bưih là người đã có công gây dựng nên cơ sở Vinh Sơn. Bây giờ, cả hai sơ đã về với Yàng và các đấng thần linh… Cùng với thời gian, do các cháu được mang về quá đông, có lúc lên tới gần 500- Vinh Sơn phải tách thêm cơ sở II. Ngoài phần trợ cấp của Nhà nước và các nhà hảo tâm, để có đủ cơm áo nuôi nấng, có tiền thuê thầy cô vào dạy học cho ngần ấy cháu đang tuổi ăn tuổi lớn, các sơ phải dành thời gian tổ chức sản xuất tận bên làng Kon Ktu, xã Đak Rơ Wa… Một nguồn lực đáng kể khác là các cháu được cưu mang nay đã trưởng thành. Dẫu phần đông cuộc sống còn chật vật nhưng cũng cố dành dụm giúp các sơ những gì có thể... Các em nhỏ ngoài giờ đi học, trở về mái ấm thì tự giác giúp các sơ nấu cơm, nhặt rau, chăm em... Ai vào việc nấy như một đại gia đình đầy sự ấm áp, hòa thuận…
Những mảnh đời bất hạnh đang được nuôi dưỡng tại mái ấm. Ảnh: N.T |
Chim Chơrao cất cánh
Hơn nửa thế kỷ qua, bao nhiêu mảnh đời đã được cứu vớt? Các sơ không thể nào nhớ hết. Thấp thoáng đâu đó trong ký ức của thời gian, sơ Y Đeo chỉ nhắc được tên một số cháu đã trưởng thành từ mái ấm này mươi năm trở về đây: A Nam- giáo viên tiểu học xã Ngọc Bay; A Huyên- giáo viên Trường Nội trú huyện Đak Glei; Y Jem- giáo viên THCS Krong… Đặc biệt có nhiều cháu đã trưởng thành vượt bậc, như không phải bước ra từ một nỗi đời bất hạnh- mà từ những mái nhà yên ấm: Ca Ly Trang- sinh viên Trường Đại học Văn hóa- Nghệ thuật Quân đội (Hà Nội); Y Thu- sinh viên Đại học Y Hà Nội; Y Ly Khâm- sinh viên Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP. Hồ Chí Minh... Đó là chưa kể hàng chục cháu năng lực học tập đầy triển vọng, hiện đang học các lớp trung học phổ thông…
Những mảnh đời bất hạnh được các sơ cưu mang, đùm bọc chở che, từ mái ấm này như chim Chơrao cất cánh bay đi khắp bốn phương trời, trở thành người có ích cho xã hội… Bao nhiêu đêm thức trắng âm thầm với những giọt nước mắt, nụ cười? Chính các sơ cũng không thể nào tường nổi. Họ chỉ tâm niệm một điều: Dâng trọn mình cho Chúa cũng có nghĩa là dâng trọn cuộc đời cho những cảnh đời bất hạnh. Cái tâm niệm rất Đạo và rất Đời ấy tôi biết, sẽ theo các sơ cho đến tận khi họ về nước Chúa. Điều này cũng có nghĩa là sẽ không dừng lại ở con số này những mảnh đời, sinh linh bất hạnh được cứu vớt, nuôi nấng nên người…
Nhìn các sơ đang âu yếm những em bé bất chợt sà vào lòng với cử chỉ đầy yêu thương, chúng tôi ai nấy đều lặng đi… Trước mắt tôi, sau tấm áo tu sĩ kia đích thực là tấm lòng người mẹ- những người mẹ tươi ròng chất đời bước ra từ cổ tích…