Giữa mênh mông đại ngàn

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Lâu rồi, tôi mới có dịp trở lại xã Mường Hoong (huyện Đăk Glei). Chuyến công tác về với Mường Hoong của chúng tôi chưa đầy 2 ngày, nhưng cũng đủ để tôi cảm nhận, đắm say cùng với mênh mông đại ngàn nơi đây.

Ngày đầu tiên, lịch trình công việc khá dày đặc nên sau khi về đến chỗ ở được UBND xã Mường Hoong sắp xếp, tôi vùi mình vào chăn ngủ một giấc ngon lành. Những tia nắng của buổi sớm mai xuyên qua khe cửa sổ khiến tôi bừng  tỉnh giấc. Tôi chạy ra mở toang cửa. Chút se lạnh của buổi sáng sớm ùa vào khiến tôi tỉnh hẳn. Tôi hít một hơi thật sâu không khí trong lành của núi rừng. Sau cơn mưa đêm qua, có cảm giác bầu không khí ở nơi đây được gột rửa trở nên nhẹ bâng, tinh khiết, thật dễ chiu.

Từ căn nhà của Vườn ươm giống sâm Ngọc Linh nhìn ra, tôi thấy những tảng mây trôi bảng lảng như đang sà xuống thấp, phủ lên những nếp nhà, khói bếp bay lên quyện trong sương sớm làm cho khung cảnh trở nên thơ mộng. Buổi sáng ở miền sơn cước khá lạnh, nhưng nhà nào cũng dậy rất sớm nhóm bếp, nổi lửa nấu cơm lo cho bữa ăn của gia đình thật sớm, sau đó người lớn tranh thủ ra ruộng, lên rẫy bắt đầu một ngày lao động, trẻ con đến lớp cho kịp giờ.

Nắng lên, trời trong hơn, những áng mây dần tách ra, lãng đãng bay lên cao, ôm trọn dãy Ngọc Linh. Nắng sớm mùa thu vàng sóng sánh như mật ong rừng đầu mùa trải trên những thửa ruộng bậc thang còn đang gặt dở, vàng ươm. Tôi thầm nghĩ đây là “đặc ân” mà thiên nhiên dành tặng cho những “lữ khách” như tôi. Bởi, mùa này ở Mường Hoong ít có những ngày nắng đẹp đến vậy.


 

 Buổi sáng sớm, Mường Hoong mờ ảo trong sương và khói bếp. Ảnh: T.H
Buổi sáng sớm, Mường Hoong mờ ảo trong sương và khói bếp. Ảnh: T.H


Giữa bốn bề yên tĩnh, tôi lắng nghe tiếng suối reo, tiếng chim rừng lúc líu ríu, lúc lảnh lót… Tất cả hòa điệu tạo nên âm thanh lúc trầm, lúc bổng như một bản giao hưởng của đại ngàn.

Buổi sáng miền sơn cước thật tĩnh lặng khiến những âm thanh của thiên nhiên càng thêm rõ ràng, trong trẻo.

Mỗi lần về với các làng đồng bào DTTS nơi vùng sâu, nhất là đến Mường Hoong, tôi thường thích khoác ba lô tản bộ trên con đường bê tông nông thôn mới phẳng lỳ, hít hà không khí trong lành, lắng nghe tiếng nước suối dội vào không gian trong veo, hòa mình vào với thiên nhiên, với núi rừng để rũ bỏ những mệt nhọc của cuộc sống bận rộn nơi phố thị và tận hưởng sự thư thái trong tâm hồn.

Ở những nơi như thế này, tôi hay ngắm nhìn hai bên đường từng vạt hoa dại khoe sắc và nhẹ lay trước gió. Không có cảnh tấp nập ngược xuôi, không ồn ào còi xe, không vội vã bon chen, cũng chẳng phải lo toan “cơm áo gạo tiền”… như khi ở phố. Mọi thứ đều chậm rãi và bình yên.

Cô bạn tôi không cưỡng nổi vẻ đẹp của núi rừng mà tạo đủ tư thế “ép” tôi phải chụp cho ít hình để “nuôi face” (đăng trên facebook cá nhân).

Mấy người dân trong làng đi ngang qua, tưởng chúng tôi là các cô giáo mới lên nhận công tác ở vùng đất này nên cử chỉ, lời nói rất thân thiện, họ quan tâm bắt chuyện, hỏi thăm chúng tôi. Sợ chúng tôi không biết đường, có người còn gợi ý cho đi nhờ, có người tình nguyện dẫn đến trường. Nhưng đến khi biết chúng tôi là khách xa tới công tác, họ vẫn vui vẻ sẵn lòng giúp đỡ, không một chút đắn đo. Người vùng cao là vậy, thật thà, chân chất.

Trong cuộc đời làm phóng viên, chúng tôi có may mắn được đi đến nhiều nơi. Trong đó, những chuyến công tác vùng cao luôn để lại trong tôi nhiều cảm xúc khó “gọi tên” và những tình cảm đặc biệt khó diễn tả bằng lời. Và, tôi tự nhủ, đôi khi hạnh phúc không hẳn là có thu nhập cao hay sự tiện nghi trong cuộc sống. Hạnh phúc thật bình dị và nó ở ngay trong lòng mỗi chúng ta, nếu chúng ta biết yêu thương, trải lòng ra để sống với đời, với người và biết bằng lòng với những gì mình có được.

Hoàn thành mọi việc, lót dạ vài chén cơm nấu từ gạo bọc thép – loại gạo đặc sản của Mường Hoong, tôi về lại Kon Tum. Thế nhưng, chiều hôm đó khi về, tôi không đi theo con đường Tỉnh lộ 673 ra đường Hồ Chí Minh mà theo đường từ Ngọc Linh sang Tu Mơ Rông. Chiếc xe lắc lư băng băng giữa bao la núi rừng mát rượi. Tôi chống cằm, nhìn qua ô cửa kính xe, ngắm nhìn những đám mây bồng bềnh trôi, rồi kết lại ôm trọn những ngọn núi cao ngất.

Tạm biệt đại ngàn Mường Hoong- miền đất xa xôi luôn có sức hấp dẫn lạ thường với tôi, tôi thầm nghĩ chính những nơi như thế này đã góp phần làm cho mỗi chuyến đi của mình là một cuộc khám phá, trải nghiệm đầy thú vị.        


https://www.baokontum.com.vn/xa-hoi/giua-menh-mong-dai-ngan-20633.html

Theo Thiên Hương (baokontum)

Có thể bạn quan tâm

Sống cả phần đồng đội đã hy sinh

Sống cả phần đồng đội đã hy sinh

Trở về thời bình sau cuộc chiến, như nhiều cựu chiến binh khác, ông Lê Trường Giang (Trưởng ban Liên lạc truyền thống Trung đoàn 16, Ủy viên Ban chấp hành Hội Hỗ trợ gia đình liệt sĩ Thành phố Hồ Chí Minh) bắt tay chăm lo kinh tế.
Hồn Huế dưới mái rường

Hồn Huế dưới mái rường

Những ngôi nhà rường ở Thừa Thiên Huế thường được xem là biểu tượng của sự phồn thịnh và văn minh của vùng đất này. Trong quá khứ, chỉ có tầng lớp quý tộc, các quan lại và những gia đình giàu có mới có khả năng xây dựng và sở hữu nhà rường.
Cánh chim bay ngang trời

Cánh chim bay ngang trời

Say mê tiếng sáo khi còn là cậu bé lên 7, NSND Trịnh Mạnh Hùng ví đời mình như cánh chim bay ngang trời từ miền núi xa xa vút qua đồng bằng trải dài rồi băng qua đại dương rộng lớn đến khắp nơi trên thế giới, chỉ mong để lại cho đời một thanh âm trong trẻo, mang dáng hình quê hương.

Ngựa bất kham thôi phó về Bồng Báo

Ngựa bất kham thôi phó về Bồng Báo

Mỗi khi cùng NSND Tiến Thọ về quê Bồng Báo, ông lại ngân nga cái câu ấy có trong tích trò khuyết danh Quan Âm Thị Kính. Hình như trong lộ trình thành danh, Lê Tiến Thọ đã sớm làu thuộc câu hát về miền quê mình có vùng đất xưa mang tên cái tên rất cổ.
“Liệt sĩ” trở về đau đáu với bia mộ mang tên mình

“Liệt sĩ” trở về đau đáu với bia mộ mang tên mình

(GLO)- Giấy báo tử ông Lệ do Chính ủy Trương Lạch ký. Tháng 3-1981, ông Lệ ra quân với tình trạng sức khỏe suy giảm 61%, là thương binh 2/4. Cả gia đình ngỡ ngàng không tin nổi khi thấy ông trở về. Còn ông thì không khỏi lạnh người khi nhìn thấy chân dung mình sau làn khói hương vấn vít...
Chạm đến ước mơ bằng tình thương

Chạm đến ước mơ bằng tình thương

“Tạo hóa không sinh ra ai để sống những tháng ngày vô nghĩa. Dù chào đời không nhìn thấy ánh sáng, nhưng tôi tin rằng, bằng tình yêu thương, niềm tin và hy vọng, một ngày tôi sẽ chạm đến ước mơ của riêng mình”. Đó là chia sẻ của Nghiêm Vũ Thu Loan, Chủ nhiệm Mạng lưới sinh viên khiếm thị Việt Nam.
Tri ân - Mạch nguồn nuôi dưỡng tâm hồn

Tri ân - Mạch nguồn nuôi dưỡng tâm hồn

Với người dân tộc M’nông, Lễ mừng thọ là nghi lễ quan trọng, mang nhiều ý nghĩa xã hội sâu sắc. Đây là nghi lễ của gia đình nhưng được cộng đồng buôn làng quan tâm, thể hiện tinh thần cố kết, giúp đỡ lẫn nhau bền chặt giữa các thành viên.
Trở lại chốn 'địa đàng'

Trở lại chốn 'địa đàng'

Trekking khám phá, trải nghiệm lá phổi xanh Cát Tiên và chèo thuyền ngắm đàn cá sấu Xiêm thong dong bơi lội là cảm giác thú vị nhất mà du khách có thể thực hiện ở Vườn quốc gia Cát Tiên (Đồng Nai, Bình Phước, Lâm Đồng).