Phố thơm hương long não

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ngày trước, Pleiku từng có hệ thống cây xanh đô thị với ưu thế là thông ba lá và long não, điểm xuyết thêm ít bằng lăng, phượng vĩ, điệp vàng… Bây giờ, phố vẫn còn đâu đó những hàng cây long não lấp ló ẩn hiện, ngăn ngắt xanh. Thành phố lưu giữ trong mình cái màu xanh ngút ngàn, chảy tràn nỗi nhớ từng góc phố, con đường rợp bóng mùa qua. 
Nơi nào với chồi non háo hức, với rộn thanh tiếng ve, với màu nắng trong veo, với se se lạnh của gió đầu đông. Nơi nào cho ta biết trên đầu mình những la đà trong gió, những mờ mịt trong mưa, những trập trùng trong sương bay tóc rối.
Người ta hay mong đợi những mùa hoa ngang phố, đón chờ những khoảnh khắc mùa sang, mấy ai nhận ra mình gắn kết cùng tháng ngày với xào xạc, rì rào, đung đưa, hun hút, râm ran, suốt bốn mùa mây trời soi mảnh. Mấy ai nhận mình có thể thấu suốt, đi hết trong tận cùng của phố hay tìm hiểu tâm hồn, khí phách của những hàng cây. Cho mãi đến khi cơn mưa Phố núi vừa dứt hạt, tản bộ trên đường Trường Chinh bỗng thấy những hạt nước li ti từ trên tán cây rơi xuống vai áo, nhìn lên và nhận ra “mưa long não”. Mới hay, những gốc long não xù xì, vòm xanh rậm tỏa bóng cả con đường, tưởng chừng như đã quá đỗi thân thuộc, đến mức chẳng mấy ai để ý đến sự có mặt, nay thấy chúng cao lớn và nghiêm nghị làm sao.
Hàng long não như những chiếc ô khổng lồ xếp cạnh nhau đem lại cho Trường THCS Nguyễn Du một vẻ đẹp riêng. Ảnh: Nguyễn Thị Diễm
Hàng long não như những chiếc ô khổng lồ xếp cạnh nhau đem lại cho Trường THCS Nguyễn Du một vẻ đẹp riêng. Ảnh: Nguyễn Thị Diễm
Tôi đã qua bao nhiêu con đường có cây xanh phủ mát. Tôi chẳng nhớ nổi mình đã miệt mài trên dặm nào của phố, trong nỗi nhớ nào của những tán cây long não. Và tôi nghĩ, mình nên sống như cây, tự mình lan ra làn sóng tươi mới, tự mình khỏe mạnh, tươi tắn thì tự khắc đời mình cũng sẽ ngát xanh. Lại cứ thế mà miên man mường tượng hình ảnh của cô Diễm ngày xưa trong âm nhạc của Trịnh Công Sơn, trong hình dung của người nhạc sĩ, thướt tha, nhẹ nhàng, duyên dáng và đầy nỗi niềm: “Thuở ấy có một người con gái rất mong manh, đi qua những hàng cây long não lá li ti xanh mướt…”. Nhiều khi, tôi không khỏi băn khoăn, lo lắng khi phố trong những ngày giông gió. Mấy lần tôi suy đoán, hàng long não sẽ bị gió quật gãy, trong chớp nhoáng sấm gầm soi sáng. Nhưng lạ thay, sáng mai trong trẻo, cây vẫn vững vàng ở đó, bình thản đến tĩnh lặng, yên bình đến mênh mang. Cộng hưởng tình yêu với phố trong rì rào, xạc xào của cây và nỗi đợi mong cây sẽ lớn lên cùng phố cứ ngân ngấn mãi trong tim.
Trong khuôn viên Trường THCS Nguyễn Du nơi tôi đang công tác cũng trồng rất nhiều cây long não, có đến chục cây gốc rất to. Thân cây hai người ôm không xuể, tán lá tươi tốt quanh năm. Khi thu đến, “cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ” và hàng trăm loài cây khác thay nhau trút lá thì lá long não vẫn ung dung xanh, sẵn sàng tâm thế đón chào mùa tựu trường và vui cùng các em học sinh dưới gốc cây bóng râm mát rượi. Xuân qua đông tới, tán cây long não như những chiếc ô khổng lồ xếp cạnh nhau đem lại cho ngôi trường một vẻ đẹp riêng biệt, một ấn tượng khó phai khi có dịp đặt chân đến. Học trò đứng dưới gốc cây, tròn vo một chiếc lá rụng để mùi hương hăng hắc của long não khiến trẻ thơ nhớ mãi không thôi. Thế giới này có muôn vàn cây long não, cây lá nào cũng sẽ như nhau. Chỉ riêng cây long não ở góc sân trường ấy, bao giờ cũng sẽ khác biệt, khác biệt trong hoài niệm, trong ký ức sân trường. Bao nhiêu thế hệ học sinh tiếp nối, bao lớp thầy-cô đang miệt mài trên bục giảng, không thể không nhắc đến những hàng cây nhiều năm tuổi, trong hành trình gắn bó và phát triển của ngôi trường sắp sửa đón tuổi 50.
Mỗi hàng cây gắn bó với thành phố đều chứa đựng sứ mệnh lớn lao, là hơi thở, là bóng mát, là cảnh quan, là kỷ niệm. Trong muôn vàn nỗi nhớ về Pleiku, chắc hẳn nhiều người cũng dành tình yêu cho những hàng cây xanh rợp bóng. Như tôi, sớm mai bất chợt nhìn lên những tán cây long não xanh um kia mà thấy thêm yêu thành phố đáng sống này. 
NGUYỄN THỊ DIỄM
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...

Văn hóa báo chí thời đại số

Văn hóa báo chí thời đại số

Từ điểm khởi đầu những năm 1925 cho đến ngày đất nước thống nhất năm 1975, nền báo chí cách mạng Việt Nam đã đi qua nhiều giai đoạn lịch sử vinh quang, viết nên bao câu chuyện anh hùng của một dân tộc anh hùng.
Độc đáo nghệ thuật 'thủ ấn họa'

Độc đáo nghệ thuật 'thủ ấn họa'

Là người con của quê hương Kinh Bắc, bị cuốn hút bởi những hình ảnh mộc mạc, bình dị và rất đỗi thân quen qua những bản khắc gỗ tranh Đông Hồ, khi bén duyên với hội họa, họa sĩ Tú Duyên đã mày mò tìm hiểu và sáng tạo ra kỹ thuật thủ ấn họa.