Tìm gió trên cánh đồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có người bảo: “Đừng tìm gió trên cánh đồng. Thật vô ích khi cố tìm kiếm những điều đã mất”. Vậy mà tôi vẫn ra đồng tìm gió...
Đó là một buổi sớm trời âm u. Sương nhô ra khỏi bìa rừng, phủ mờ lên cánh đồng cỏ nơi tôi đã đến nhiều lần. Trong đời, có những nơi chốn thôi thúc ta hoài trở lại. Giống như ký ức cứ khiến ta mãi nhớ về. Tôi ngồi giữa một đồng cỏ rờn xanh. Gió pha sương thổi trắng muốt không gian. Mé rừng kia, từng cội thông già nép vào nhau như đang ủ kín mầm hạt. Rừng còn lạnh. Có thể đêm qua mưa to. Tôi đưa tay vờn gió, khẽ nghĩ về câu nói đã làm tôi chạy đến đây. Lẽ nào, mình cũng đang cố tìm những gì đã mất?
Con người thích nắm giữ nhiều thứ có lợi cho mình. Mà phải nắm giữ một cách trọn vẹn thì mới yên lòng. Nhưng tháng năm qua đi, vạn vật đổi dời, con người tự làm khổ mình bằng những cái nắm giữ bất thành. Lúc mọi thứ còn trong tầm tay thì lo sợ bị mất đi, khi mất thật rồi thì buồn bã, hụt hẫng. Cảm giác chới với như vừa trắng tay. Có thể, chính tôi cũng đã mất nhiều điều quý giá. Một nụ cười, một hồi ức đẹp, một tình thân… Chẳng thể nào điểm hết được.
Tôi từng loay hoay tìm cách giữ lấy một ai đó, một điều gì đó có ý nghĩa với bản thân. Nhưng cuộc sống đôi khi không phải cứ gắng là được. Những ngày buồn, tôi hay đi vào rừng, đúng hơn là chỉ đứng trước bìa rừng hoặc ngồi ở đồng cỏ gần đó. Như buổi sáng hôm ấy, một mình thẫn thờ với mấy ý nghĩ không đâu. Tôi thấy gió trời vẫn thổi. Chỉ là, không thể nắm được trong lòng tay, chẳng thể cất vào túi giữ làm của riêng. Mặt trời càng lên cao, gió càng thanh dịu. Tôi dợm nghĩ, có thể nào mọi thứ vẫn còn quanh đây. Được-mất cũng vô chừng như thể tìm gió trên cánh đồng vậy. Thế nên, tôi thấy mình không cần phải lao đao vì chuyện này nữa. Sống thản nhiên thôi! Không cố sở hữu hay nắm chặt bất kỳ thứ gì. Vì chăng, tự do là đích đến lý tưởng nhất. Tựa hồ gió thổi mây bay không ai thắt buộc được, ngỡ đã trôi về chân trời ngút ngái nhưng kỳ thực trên mặt đất này có bao giờ vắng bóng.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Một nụ cười, một hồi ức đẹp hay một tình thân…, tất cả tưởng đã mất đi nhưng hãy còn gần bên tôi, theo cách này hay cách khác. Đôi khi tìm kiếm là điều vô ích. Và khi về với thiên nhiên, tôi lại nghe lòng hé mở. Luôn có một cái gì đó từ núi non, suối rừng, hoa cỏ làm tôi rung động. Người ta vẫn bảo thiên nhiên quyến rũ thật đấy nhưng nếu thiếu bóng dáng con người thì sẽ thành tẻ nhạt. Điều ấy không sai. Tôi yêu thiên nhiên, tìm đến với thiên nhiên để trở về yêu thêm cuộc sống, mến thêm con người chứ không phải để trốn chạy. Thiên nhiên trở thành điểm tựa cao quý để con người cân bằng, hồi sinh nguồn năng lượng mới.
Khi mặt trời lên quá đọt cây rừng, tôi bắt đầu trở gót. Sương mù vẫn giăng từng làn mảnh dẻ. Gió mơn man cỏ ướt. Tôi biết, những cảm xúc có được nơi này không dễ gì tìm thấy ở một nơi khác. Cảm xúc ấy, nói như nhà văn Márai Sándor, là “cái tuyệt vời không giải thích được”. Cuộc sống luôn tiếp diễn. Nhưng điều kỳ diệu nhất của cuộc sống lại thường nằm trong từng khoảnh khắc mà con người khó lòng đoán biết. Tôi về phố đông, chợt nghe “Tình nhớ” của Trịnh Công Sơn thuở nào vang vọng lại: “Tình ngỡ đã phôi pha/Nhưng tình vẫn còn đầy/Người ngỡ đã đi xa/Nhưng người vẫn quanh đây”…
LỮ HỒNG
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.