Phố

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi không biết phải nói về phố của tôi bằng những hồi ức xa vời hay bằng cái mong đợi ngày mai của một người yêu phố. Nhưng rồi nghĩ lại, nếu thực là tình yêu thì mọi lời đều vô nghĩa.
Tuổi trẻ đã không cho tôi biết điều gì chắc chắn về thời gian, hạnh phúc và tình yêu, dù tất cả mọi điều mà cuộc sống muốn phô bày đều được nhìn qua lăng kính phố. Những ngày nhớ phố mà không làm gì được, tôi hay mường tượng ra cái cảnh trí lúc mình được sống giữa phố, như cái cách mà tôi đã sống giữa một cuốn sách đời mình. Phố có ánh sáng riêng, cả khi mặt trời chưa thức dậy. Những tán cây lưa thưa vệt màu sương lạnh, vài vũng nước đọng trên mặt đường sau cơn mưa đêm, dăm ba mái nhà vắng gió và cái nhấn chuông cửa… như là tĩnh vật, cứ đứng yên thế mà không tài nào nắm bắt được. Có phải vì lẽ đó mà phố hấp dẫn được những tâm hồn đa mang?
Tôi là người dễ bị xâm chiếm bởi những nỗi buồn nay có mai không, cái buồn chưa bao giờ được lưu dấu nhưng hễ có dịp thì lại rào rạt quay về. Thêm một cái cớ để tôi tìm phố, rồi ngỡ ngàng nhìn phố. Phố thường cho chúng ta kỷ kiệm. Và kỷ niệm ấy làm ta run rẩy. Phố là nơi tôi từng bị kéo đi bởi vạn tiếng ồn và cũng là nơi tôi biết dừng lại để lắng nghe. Phố che đậy cái yếu đuối bên trong của mỗi người. Ở ngoài phố, ai cũng vờ như đang thong dong. Tôi thích ngồi yên giữa phố như hưởng một đặc ân của cuộc đời. Khó lắm con người ta mới được tồn tại ở trạng thái rỗng không, chẳng biết và cũng chẳng cần bám víu vào đâu ngoài những khoảng trống quanh mình. Phố và những gì thuộc về phố thường lắng sâu, chỉ có con người mới hay náo nhiệt. Mà náo nhiệt hoài thì làm sao hiểu về nhau?
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Người đi ngoài phố hay có cái vẻ lơ đãng và đăm chiêu. Có thể nào họ cũng đang tìm nhau trong thinh lặng? Còn tôi cảm giác như mình đã đánh mất một điều gì đó ở phố. Biết rõ là ở phố nhưng sẽ không bao giờ tìm lại được. Dẫu vậy, tôi vẫn yêu phố bằng một tình yêu bình thường và vô tư nhất. Chính phố đã thêm cho tôi chút tình thương, bớt cho tôi chút giận hờn, trách móc. Bởi ai cũng đã khổ nhọc với những câu chuyện riêng mình. Yêu phố, tôi biết vin vào những bao dung mà sống tiếp; biết giữ mình trong náo nhiệt và nhận ra chính tôi trong điều bé nhỏ.
Tuổi mình, tôi bắt đầu để ý hơn tới những sự thay đổi bên ngoài. Phố xê dịch. Phố đổi thay. Nhưng phố mãi chân tình! Với tôi, đó là một niềm an ủi. Tôi thật tâm yêu phố, nhưng không phải lúc nào trong đầu cũng đầy ắp ngôn từ để bày tỏ. Thì cứ yêu thôi. Đêm ở ngoại ô nhiều khi trống vắng, tôi thèm một tiếng mưa rơi nhẹ vào cửa sổ để ấm chiếc gối kê đầu, nhưng chỉ biết nằm im nghe tiếng côn trùng cầu an ở phía trăng không sáng tới và nhớ phố đến vô cùng. Trong giấc mơ, tôi thấy mình đi giữa phố, xoay lưng về phía những vòm lá đợi chờ trong một chiều mưa bụi.
Từng mái phố tựa như những khúc quanh của đời người đi qua điều được-mất. Phố gần đó mà xa đó, vui đó mà buồn đó. Tôi và phố cứ dìu nhau mà bước…
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Tác phẩm đặc sắc của 8 nghệ sĩ trẻ tài năng nhất từ cuộc thi mỹ thuật uy tín Đông Nam Á “UOB Painting of the Year 2023” được trưng bày tại triển lãm, đón khách tham quan từ sáng 23/3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Chủ nhân bức tranh được giải cao nhất mang về phần thưởng 500 triệu đồng.