Đôi bàn tay

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Người yêu đầu đời của tôi có đôi bàn tay xấu. Bàn tay của thiếu nữ mười bảy, mười tám mà nổi gân, thô ráp... Cô ấy có khuôn mặt thanh tú, ánh mắt đẹp, dáng xinh, nhưng nhà nhiều em, đi học về là quần quật chuyện nhà, nên đôi tay xấu là chuyện thường tình.

Tôi cứ nhớ hoài đôi bàn tay ấy. Đôi bàn tay rụt rè nắm lấy tay mình trên chiếc ghế đá ở sân trường. Đôi bàn tay vịn hờ trên eo mình khi đi chung chiếc xe đạp trong chiều vàng, giữa phố đông người.

Mẹ cô ấy là người khó tính, không cho con gái lớn đi Đông, đi Tây với người khác, nhưng bà vui vẻ nói với tôi, khi chỉ có hai người: Dì tin tưởng con. Có con đi chung dì yên lòng lắm!

Vài năm sau, mỗi người một ngả. Tôi công tác ở tỉnh xa mù tít, một năm chỉ đôi lần về thăm nhà, tiện thể thăm người yêu. Đôi lúc cũng mong đến lúc cầm bàn tay yêu quý ấy đi chung con đường làng trong lễ rước dâu. Vậy mà… tôi cứ mải mê với công việc, với mong muốn có chút kinh tế vững chãi trước khi lập gia đình.    

Chuyện gì đến đã đến, có một chiều đọc lá thư cô ấy viết. Chữ viết nắn nót, đẹp, chắc viết bằng cây viết máy hiệu pilot tôi tặng, khi rời trường cấp ba. Thư viết ngắn chỉ đôi dòng, cuối thư là câu: “Em đã có người dạm ngõ”. Rồi chấm hết! Đọc thư là hiểu, phía sau câu ấy, là ý nói: Anh về ngay, chốt với ba mẹ...

Lặng người một chút, nhìn trời xanh, lúc ấy nhớ cũng mùa hè, ve kêu vang cánh rừng... Viết thư trả lời, nhẹ tưng: “Chúc mừng em! Nếu hợp nên lấy đi...”. Không biết đọc thư, có giọt nước mắt nào của cô ấy, nhưng sau đó nghe tin người ấy đi lấy chồng.

***
Chắc cũng khoảng mười mấy năm sau, đang đi bộ giữa chợ đông, có một bàn tay nắm tay mình. Một người phụ nữ đi xe đạp cũ, phía sau chở một bao cám gia súc. Lạ! Chỉ có đôi mắt như ánh sao và bàn tay thì không thể nào quên được.

Cô ấy hỏi:

- Mới về à?

- Ừ.

- Khỏe không?

- Khỏe.

- Về nha!

- Ừ.

Cô ấy tất tả đạp xe đi. Đứng thẫn thờ một hồi mới nhớ, chẳng hỏi thăm cô ấy được một câu.

Vô tâm thiệt!

***
Tôi có thói quen kỳ lạ, thích ngắm nhìn đôi bàn tay người phụ nữ. Trong đời chắc đã ngắm được cả trăm ngàn đôi bàn tay đẹp - xấu đủ loại. Có người dáng to mà đôi bàn tay nhỏ nhắn. Có người nhỏ mà bàn tay thon dài. Có ngón tay búp măng, cũng có ngón tay vuốt nhọn. Nhớ tình cờ nghe chuyện một người phụ nữ phát hiện chồng ngoại tình vì trên lưng chồng có những vết cào xước. Yêu nhau dữ dội thiệt!

Mình thích nắm tay những người phụ nữ đẹp, rồi nói đùa: Cho anh nắm tay... đi đến cuối cuộc đời. Đa phần các cô rút tay ra giãy nảy, chỉ có một người cười tủm tỉm, vẫn để tay, nói giả giọng Nam bộ: Dề dới dợ, đi cha!


Lâu lâu, cũng gặp người phụ nữ cao tay ấn!

***
Vợ mình hồi trẻ có đôi bàn tay đẹp. Giờ thì dấu thời gian đã in hằn lên đôi tay: Da đã mồi, gân tay đã nổi...

Nhiều người mới quen, hỏi vợ làm gì, mình đều bảo: Bán cơm. Đa phần họ không nói gì, nhưng mình biết họ suy nghĩ: Thấy cha rảnh rỗi quá, sao để vợ bán cơm cực nhọc vậy!

Có người hỏi tiếp: Bán ở đâu?

Ở nhà.

Rồi họ đưa đẩy: Ừ, bán ở nhà, khỏi thuê mặt bằng, giờ công nhân nhiều, chắc là bán cơm khá!

- Không, vợ bán cơm cho ba cha con tôi không hè! Sáng, trưa, chiều, tối... ba bốn chập.

Sau đó, họ mới biết mắc lỡm vì tôi nói chơi.

Cảm ơn vợ vì đôi bàn tay vất vả do cha con tôi, nên yêu đôi bàn tay ấy lắm. Biết bao giờ mới làm được bài thơ khen đôi tay vợ!

Theo NGUYÊN AN (SGGPO)
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.