Truyện ngắn: Sương Chiêu Lầu Thi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tôi và Trình chẳng biết gì về nhau trước đó, cả hai đứa va vào nhau trong chuyến đi Tây Bắc những ngày chạm thu.

Tranh: TRẦN NGỌC SINH
Tranh: TRẦN NGỌC SINH


Giữa những cơn ngột ngạt - ngổn ngang mùa COVID tôi cần lắm một hơi sâu, mùi của núi rừng, còn Trình, tôi đoán cậu ấy muốn giải thoát một nỗi buồn. Linh cảm ấy xuất hiện ngay lần đầu gặp, khuôn mặt Trình có lớp sương mờ lẩn khuất mà tôi đã thấy ở vài người bạn xung quanh - những người tài năng, mạnh mẽ nhưng đơn độc. Thi thoảng họ lại kể về những giấc mơ, nơi họ thường lạc lối trong những tinh cầu xanh xám rồi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm về sáng. Khi ấy một nỗi buồn - cô đơn vô tận sẽ xâm chiếm, bủa vây, và ngay khoảnh khắc đó họ chỉ mong ước được tan ra, biến mất...

Trình thường lánh mọi người, ngồi bất động nhìn về một vùng trời vô định, chẳng buồn nhấc tay xua lớp sương đang giăng ngang mặt. Tôi đồ rằng cậu ấy đã mệt, dù trước đây chắc hẳn loay hoay rất nhiều mà không sao xóa tan lớp sương ấy. Qua vài câu hỏi thăm đứt gãy, tôi biết Trình vừa ly dị vợ và có một bé gái năm tuổi. Chiều hôm ấy, chiếc xe của Trình ngập trong lầy lội với sình văng lên tận tóc. Con đường vào lưng núi chỉ mười ba kilômét mà không biết bao lần phải lội bộ, ngã xe dúi dụi...

Bỏ xe máy ở lưng chừng núi, chúng tôi quyết định leo các bậc dốc ngược lên đỉnh cách đó khoảng hơn tám trăm mét. Trên đường leo, những thửa ruộng bậc thang lại mở ra, tại sườn núi một phụ nữ Mông đang dùng lưỡi cuốc chim cuốc những nhát tóe lửa vào vách đá tai mèo. Cạnh bên, đứa bé chừng bốn, năm tuổi trần truồng ngập trong nước vừa tự chơi với xô đất đen, vừa nhìn mẹ đục, cạy, lách các phiến đá, chắt chiu từng hốc lõm để có thể nhét thêm ít đất, gieo thêm vài hạt giống ngô.

Hơn cả tiếng len lỏi giữa những cơn gió hun hút và tán cây rừng, cuối cùng chúng tôi cũng đặt chân tới đỉnh núi. Một đại cảnh hư ảo mở thênh thang trước mắt.

Đã săn mây khắp các đỉnh vùng Tây Bắc nhưng biển mây ở đỉnh Chiêu Lầu Thi - ngọn núi cao 2.402 mét so với mực nước biển, thuộc dãy Tây Côn Lĩnh của Hà Giang - vẫn cho tôi cảm giác khác lạ và choáng ngợp. Khi nhịp thở hồng hộc qua đi, tôi hít thật sâu hơi lạnh của sương, mùi hăng hắc ẩm của lá rừng. Xa xa ai đã lấy chiếc cọ màu nước quệt ngang bầu trời một vệt loang màu lửa. Gió đang cuộn khói bốc lên, đẩy những thác mây tuôn ra, thong dong nhấn chìm những ngọn cây, nhanh chóng lấp đầy thung lũng khu rừng hoang lạnh. Những sóng mây ấy cứ cuộn chồng lên, xô vào các đỉnh núi rồi theo gió trôi miên man về phía chân trời đang cháy.

Dưới kia mây đã quấn quanh các thân cây cổ thụ trồi lên từ vách đá của khu rừng tống quá sủ. Theo tiếng dân tộc Mông, sủ là cây, tống là đông, quá là qua. Những cây cổ thụ "sống qua mùa đông" ấy như vừa xoay ngược, đưa cả bộ rễ lên bám víu nền trời. Trong thời khắc sắp tới, khi phải đi qua mùa đông khắc nghiệt, chúng sẽ tự giết một phần thân nhánh để đứng vững, tồn tại, đợi hồi sinh ở mùa xuân như vòng lặp ngắn của kiếp luân hồi.

Trời sập tối rất nhanh, biển mây giờ đã đông cứng lại thành động băng khổng lồ, cả bầu trời chuyển sang trong vắt, thẫm xanh màu ngọc bích. Phía xa trăng đã hiện lên, lấp lánh vài ngôi sao Hôm bên cạnh. Chúng tôi vẫn ngồi đó ngắm mây từ hai hướng với không gian thinh lặng ở giữa. Chút nữa thôi cả tôi và Trình sẽ phải mò mẫm xuống những bậc dốc rêu phong mờ tối. Tôi leo xuống trước, những bậc đá ngấm sương trơn trợt hơn, Trình theo sau.

Bỗng có tiếng khóc rền rĩ chợt vang lên. Tôi quay lại, thằng bé bên bờ ruộng hồi chiều không hiểu sao đang chấp chới trên mỏm đá xiên mà bên dưới là vực sâu. Chắc ghì chặt đã lâu, cả người nó đang tụt dần xuống. Bất ngờ bóng Trình lao ra cùng tiếng hét: An...! Một chân vẫn giữ phía trong, một chân Trình phóng ra, cắm thẳng xuống khe đá, chồm tới ôm thằng bé. Cả hai ngã đổ ngược vào phía trong. Tôi run lẩy bẩy leo ngược lên mà cả người cứ vấp tụt mấy lần. Khi leo được tới, một chân Trình vẫn kẹt lại trong khe đá sắc nhọn không rút ra được. Tôi nghe thấy mùi máu. Mặt tái mét vẫn đang siết chặt thằng bé, Trình nấc nghẹn: "Con em mất rồi anh…".

Qua đáy mắt ngập nước, những câu kể ngắt quãng của Trình, tôi lờ mờ hình dung ra hình ảnh cái đêm kinh hoàng ấy: Cú lách xe qua xe tải với chân chống chưa gạt đẩy bật cả xe lẫn bé An con Trình văng thẳng ra con lươn đại lộ. Trình bổ nhào theo nhưng không kịp... Một tay ôm chặt con đầy máu, một tay điều khiển xe máy chạy thẳng đến cấp cứu, Trình không biết bé An đã ngừng thở lúc nào...

Thằng bé Mông chắc còn sợ cứ giúi đầu vào cổ Trình, tay bấu chặt lấy vai người lạ, Trình nằm đó tựa lưng vào vách đá, hai tay vòng ôm thằng nhỏ không rời. Dưới ánh trăng sáng, lần đầu tiên trong chuyến đi tôi thấy lớp sương trên mặt Trình thoáng giãn ra, có chút ánh sáng như vừa le lói. Bên trong tôi bỗng ngập lên cảm xúc khát khao: chút ánh sáng ấy sẽ rực lên trên khuôn mặt Trình, trên cả những khuôn mặt tôi quen, để từng lớp sương kia sẽ tan ra thành khói…

Theo QUỐC BÌNH (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Ban tế lễ thực hiện nghi thức cúng. Ảnh: Vũ Chi

Người dân Phú Thiện Giỗ Tổ Hùng Vương

(GLO)- Tối 18-4 (nhằm mùng 10-3 âm lịch), người dân tổ dân phố 8 (thị trấn Phú Thiện, huyện Phú Thiện, tỉnh Gia Lai) tập trung đông đủ về nhà văn hóa của tổ để tổ chức lễ hội Giỗ Tổ Hùng Vương, tưởng nhớ Vua Hùng và các bậc tiền nhân đã có công dựng nước.
Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...