Mẹ chồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Một chiều đông ẩm ướt, hai vợ chồng tôi vừa về nhà sau khi ăn trưa với gia đình chồng ở làng Trôi, cách Hà Nội 20 cây số thì bất chợt nghe tiếng chuông điện thoại reo. Nhìn thoáng màn hình, tôi ngạc nhiên khi thấy là số điện thoại của mẹ chồng nên không khỏi lo âu không biết có chuyện gì, vì mới gặp nhau tức thì, hay là mình bỏ quên thứ gì? 
Nhớ lại, bữa trưa ở làng cũng đủ món như ở thành phố, từ nem, chân giò nấu măng và cả một dĩa thịt chó hấp, như giới thiệu là đặc sản làng mà tôi vốn sợ phát khiếp. Với chai rượu quê đưa cay, mọi bỡ ngỡ ban đầu cũng qua đi và chúng tôi nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.

Tôi có cảm giác mẹ chồng khá là vui vẻ, pha trò cả về con virus Corona đang là nỗi sợ vô hình ở cái làng vốn chỉ sợ thiếu tiền. Và thế là quá đủ với tôi, khi mới tổ chức đám cưới được nửa tháng, còn chưa hiểu hết đường ngang ngõ tắt bên gia đình chồng.

Chồng tôi là con một, làm nghề lắp đặt máy lạnh và các thiết bị điện gia dụng; còn tôi mới tốt nghiệp trường y dược, chuyên ngành bác sĩ nha khoa, mới trầy trật xin được việc làm ở bệnh viện quận xa trung tâm. Lương của một bác sĩ mới ra trường như đã biết - là “muỗi”, quá bèo bọt so với chi tiêu ở một thành phố nổi tiếng đắt đỏ như Hà Nội, nhưng tôi thấy hài lòng với cuộc sống. 
Chúng tôi mua trả góp một căn hộ chung cư 2 phòng ngủ ở tuốt tầng 33 của khu Linh Đàm, có thể ngắm những đám mây trắng trên cao, khá là lãng mạn với một cặp vợ chồng son. Dĩ nhiên, chồng tôi kiếm tiền là chính, tôi thì như bông hoa cắm bình cho có chút thoang thoảng mùi thơm, thu nhập chỉ đủ một tháng đôi ba lần đi ăn sushi ở quán Paris-Deli.
Mà tôi cũng tằn tiện, lương 30 triệu đồng của chồng phần dành trả nợ gốc lẫn lãi ngân hàng, phần để ma chay, đám cưới, hiếu hỉ… Quần áo cho cả hai chỉ mua loại hàng xuất khẩu lỗi, giá cao nhất cũng chỉ tầm 200.000 đồng.
Trở lại câu chuyện chuông điện thoại như đã nói ở trên. Phải khi chuông đổ lần 2, tôi mới áp tai nghe máy. Chưa kịp chào hỏi gì, tôi đã nghe tiếng mẹ chồng nói như máy khâu: “Phương à (tôi tên Phượng), ối giời ơi, giời ạ, thằng con tôi và con vợ nó mới ở đây về. Để tao kể cho mày nghe cái gọi là nàng dâu thời 4.0…”.
Tôi sững người, cố hiểu là mẹ chồng chắc quá chén nên nhầm số điện thoại, thay vì cô bạn thân tên Phương lại gọi cho con dâu tên Phượng, là tôi, chỉ khác cái dấu nặng ghi trong danh bạ điện thoại.
Tôi chớm trào nước mắt nhớ lại lời khuyên của con Bích Quyên (con bạn thân thiết học văn ở Trường Đại học Khoa học xã hội và Nhân văn): Mày nhớ có lấy chồng thì tránh quê A, B, C, tránh mẹ chồng X,Y, Z…
Nó còn kể, mẹ con Thu Hà mua nhà cho vợ chồng nó mà để chồng nó đứng tên, để bây giờ nó muốn ly dị chồng mà không thể vì còn… vướng cái sổ hồng.
Con Quyên dặn kỹ, rút kinh nghiệm mày phải đứng tên tuốt, cứ cái gì đi được, bay được thì mày sở hữu. Tôi chỉ cười trừ, gớm mày lo xa quá… và tôi lại trở về với cuộc điện thoại mà tôi không thể không nghe vì hiếu kỳ.
Mẹ chồng: “Mày có nghe tao không Phương. Giời ạ, 2 vợ chồng nó sống nhờ tiền của thằng con trai tao. Nó cũng có đi làm, nhưng tiền ba cọc ba đồng, không đủ mua cái góc váy hiệu Dior. Tao không hiểu nó đâm đầu vào trường đại học làm gì? Cả đời nó sống nhờ cha mẹ, con gái phố cổ đài các mà… Chán nẫu. À này Phương ơi, may là chúng nó chưa có con cái gì. Con bé cũng cao ráo, trắng trẻo nhưng hông hẹp, không biết có đẻ đái gì được không? Thôi, càng nói càng chán, không biết con tao sống ra sao với con vợ không tiền bạc gì. Phương à, con bé tính tình cũng được, có vẻ hiền lành, nhưng lao vào đại học để làm gì cơ chứ. Giá mà nó sống ở quê thì chúng tao có lẽ đã hiểu nhau mày ạ. À mà tao đang nói chuyện gì ấy nhỉ?”.
Tôi nghe đoạn độc thoại kéo dài của mẹ chồng, rồi tắt máy. Tôi không thể nghe tiếp được hơn nữa. Ban đầu có cảm giác bực bội, khó chịu, nhưng sau đó cũng khoát tay, thôi kệ đời, nghĩ nhiều chỉ tổ… chóng già, chồng chê. Tôi cũng không nói gì với chồng, tuy cả đêm cứ ấm ức nghĩ về những lời cay nghiệt của mẹ chồng.
Sáng hôm sau, tôi vội gọi cho chị gái. Chị tôi hơn tôi 10 tuổi, có 2 đứa con, và nói như người đời hay nói, là người từng trải, lọc lõi trong cuộc sống lứa đôi, chị cười phá nói: Em à, đừng buồn bã, đời là vậy. Hãy làm ra vẻ không nghe, không thấy, không hiểu. Chỉ khi em có con thì em mới thấy chúng là những gì tốt đẹp nhất với cha mẹ, không ai tốt hơn con mình. Thế nhé em, rồi mọi chuyện sẽ qua đi”.
Theo lời khuyên của chị, tôi cũng ráng bỏ qua, quên đi từng có câu chuyện như vậy với mẹ chồng. Giờ đây, tôi đang chờ sinh đứa con đầu lòng và mới bắt đầu hiểu ra mẹ chồng: Bà không phải là người độc ác, vì với bà, con trai mình là tốt nhất, là số 1. Con trai tôi chắc cũng vậy - là nhất của nhất! 
Theo THU NGÂN (SGGPO)

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Tác phẩm đặc sắc của 8 nghệ sĩ trẻ tài năng nhất từ cuộc thi mỹ thuật uy tín Đông Nam Á “UOB Painting of the Year 2023” được trưng bày tại triển lãm, đón khách tham quan từ sáng 23/3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Chủ nhân bức tranh được giải cao nhất mang về phần thưởng 500 triệu đồng.