Trước thềm xuân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chúng ta đang đếm ngược từng ngày để chào đón một mùa xuân mới. Có lẽ, mùa xuân là “mối tình đầu” của dương gian nên bao nhiêu ước vọng, tin yêu của con người đều gửi gắm hết thảy vào thời điểm bắt đầu của một chu trình tự nhiên. 
Một năm đã trôi qua mà cứ như vừa mới bắt đầu. Thời gian chóng vánh đến nhường vậy. Còn ta cứ như vó ngựa lao qua năm tháng. Ai cũng cần phải mưu sinh nên ai cũng bộn bề. Trên chặng đường ấy, có niềm vui, nỗi buồn, có may mắn và có cả sự mất mát. Áp lực khiến ta lo âu, tiếc nuối khiến ta thêm lặng lẽ. Nhưng sau tất cả, trước thềm xuân, ta vẫn cứ chờ đợi và hy vọng ở những điều mới mẻ. Vui xuân là niềm vui chung của mọi tâm hồn. Trẻ thơ mong áo mới, người già mong ấm trà ngon để ôn chuyện bốn mùa, cụ đồ mong cho chữ, người nội trợ mong những bữa cơm ấm áp tình thân, người tha phương mong một chuyến tàu sớm về nhà… Làm sao kể cho xiết những mong đợi ngày xuân? 
 Minh họa: Kim Hương
Minh họa: Kim Hương
Tháng Chạp, trời rét ngọt. Phố phường tấp nập, đông vui. Lòng người thắc thỏm giữa muôn vàn rỡ ràng màu sắc, tíu tít thanh âm. Nhà nhà, người người tất bật bánh mứt, trà rượu… cho cuộc vui ngày Tết. Cuộc đời vốn lạ lùng thế! Xuân đến rồi đi không biết đã bao lần, nhưng lần nào mùa cũng thanh tân. Như một loài cây năm nào cũng nở hoa nhưng đóa hoa này vẫn có gì đó rất khác với đóa hoa xưa. Bởi thế mà mùa xuân nào cũng có những điều đẹp đẽ, thú vị để ta rạo rực chờ mong. Như chờ tiếng khóc của em bé sơ sinh nằm nôi, như đợi cái cầm tay lần đầu của người thương mến, như cái cảm giác mừng rơn khi thấy mẹ nheo mắt cười hiền bên bếp củi ngà ngà khói ấm sau những ngày tháng triền miên xa nhà. Mùa xuân nào có ước vọng gì xa xôi. 
Những gì chưa đạt được trong năm vừa qua, chúng ta lại gói ghém để tiếp tục hy vọng trong năm mới. Có phải đó mới chính là sức sống thực sự của cuộc đời? Nhắm mắt lại để tưởng tượng những điều sắp đến, ta cũng sẽ thức trắng một đêm mà hồi tưởng lại những được-mất trong năm cũ, chờ đợi để mở chai rượu uống mừng khoảnh khắc Giao thừa, đi hái lộc đêm xuân với gương mặt tươi hồng, rạng rỡ. Mùa xuân hào phóng đến độ có thể chứa đựng tất cả những ước mơ, mong cầu chính đáng của hàng triệu triệu trái tim. 
Còn hy vọng là cuộc đời còn ý nghĩa. Ta đón chào mùa xuân là đón chào một niềm hy vọng mới, một niềm khát khao mới. Không chỉ mong cầu về sự đủ đầy của vật chất mà còn là sự ấm nồng trong tâm khảm mỗi con người. Đón chào niềm hạnh phúc, ta cũng sẵn sàng đối mặt với muôn vàn thử thách mới. Quả thật còn quá nhiều việc đang chờ ta giải quyết, còn quá nhiều mối bận tâm ta chưa cởi ra được khỏi lòng mình, nhưng trước mắt ta đã là thềm xuân mới.
Mùa xuân trong veo như mối tình đầu bởi luôn ấp ủ nhiều ước vọng của con người. Ga tháng Chạp vẫn đây, chuyến tàu chở mùa xuân đã khởi hành từ bao ngày trước. Còn ta, vẫn đợi mùa xuân…
LỮ HỒNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...