Hết Tết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Hết Tết. 2 từ ngắn gọn mà chấm dứt mọi vui thú, hứng khởi của những xôn xao, ồn ào, đoán định trước đó cả tháng. Và dù cho có thiếu thốn, có chật vật hay dư dả, đủ đầy thì một cái Tết đoàn viên cũng đã trôi qua thật nhanh chóng. Vậy là lại bắt tay vào việc xếp đồ đạc vào ba lô, chuẩn bị rời nhà, rời quê đi học, đi làm.
Mới đây thôi, con cháu, bạn bè gia đình đoàn viên, tụ hội, thăm hỏi nhau, chúc Tết nhau, rộn ràng yêu thương. Cứ như một giấc mơ đẹp mà giật mình tỉnh giấc.
Mới đây thôi, con cháu, bạn bè gia đình đoàn viên, tụ hội, thăm hỏi nhau, chúc Tết nhau, rộn ràng yêu thương. (ảnh internet)
Hết Tết, bỗng rưng rưng, thấy thương nhành đào phai, nhành mai rừng hay chậu cúc rực vàng những bông, chậu quất trĩu quả mới trước Tết mấy ngày được mọi người trầm trồ, ngắm nghía, ngợi khen mà giờ nằm im nơi góc đường đợi người tới dọn rác. Thấy thương những bánh mứt cố công tự làm rồi bày biện đẹp mắt bỗng bị thờ ơ khi con trẻ đã ăn chán chê kẹo ngọt. Rồi những mâm cỗ cúng mà ngày nào bà với mẹ cũng tất bật chuẩn bị từ sáng tới tối phải đổ dồn vào nhau hâm đi hâm lại vì ăn không kịp hết. Thấy thương những đôi mắt già đang rân rấn nước mắt nhìn đám con cháu tíu tít tìm đồ xếp lại vô ba lô chuẩn bị cho một cuộc xa nhà.
Mới đây thôi, con cháu, bạn bè gia đình đoàn viên, tụ hội, thăm hỏi nhau, chúc Tết nhau, rộn ràng yêu thương. Cứ như một giấc mơ đẹp mà giật mình tỉnh giấc. Hết Tết, mọi người lại ngậm ngùi chia tay nhau. Cái ngậm ngùi rõ nét nhất là ở bà, ở mẹ khi chiếc ba lô của con đã căng phồng những đồ đạc mang đi mà còn cứ muốn chất thêm vào cặp bánh chưng, hũ dưa muối, chút rau quả hay ít mứt nhà làm. Cái gì cũng đùm túm, như sợ con cháu mình thiếu thốn. Đám con cháu thì lại chả muốn lỉnh kỉnh mang theo, sợ hôi mắm, hôi muối ám vào đồ. Nên cứ như chơi trò chơi cút bắt, người sắp đi thì lén bỏ bớt đồ ra cho gọn, cho nhẹ, mà người ở thì cứ rình lén nhét vào cho đủ đầy tấm món.
Rồi nhanh chóng, lại từng người, từng người, từng nhà, từng nhà, từng xe, từng xe chen lấn, đưa tiễn ngậm ngùi. Mới sum vầy đón Tết đó mà lại phải hẹn đến cái Tết sang năm mới về, người đi cũng ngậm ngùi mà người ở cũng hoe hoe đôi mắt. Cái nắm tay dùng dằng nuối tiếc, vài giọt nước mắt rơi. Rồi cũng phải chia tay, dù dùng dằng tiếc nuối...
Kim Sơn

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...