Ký ức mùa tưới

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Những ngày cuối năm, giữa bạt ngàn núi đồi, âm vang tiếng máy nổ xình xịch từ xa vọng về giữa tiết trời lành lạnh càng làm cho không khí thêm chộn rộn, khấp khởi. Một mùa tưới nữa lại về.
  Hoa cà phê. (Ảnh nguồn internet)
Hoa cà phê. (Ảnh nguồn internet)
Ngày còn bé, vào mùa tưới cà phê, mỗi tối tôi đều theo chân cha lên rẫy. Hồi ấy, tôi cứ háo hức xách đèn pin chạy trước để rọi đường. Nhưng dường như những mô đất đỏ bazan không mấy thiện cảm với bước chân sáo huỳnh hụych của một con bé nghịch ngợm như tôi. Hơn một lần, chúng cố tình giăng bẫy đánh uỵch tôi trượt xuống lòng hố ép xanh mà cha vừa tưới đẫm. Cả người tôi ướt nhẹp, lấm lem nào lá cà phê, nào rơm, nào đất đỏ… Những cơn gió đêm thừa cơ thổi thông thống lạnh lùng như không hề biết cảm thông. Vậy nhưng lúc ấy tôi vẫn cười vì sợ cha mắng rồi chạy lên chòi rẫy gần đó thay quần áo; miệng vẫn cố huýt sáo tiếng được tiếng mất vì hai hàm răng chỉ chực bầm bập va vào nhau trong cái lạnh tê tái. 
Thời điểm ấy, những búp hoa cà phê trắng mướt, nõn nà bắt đầu phơi mình giữa sương lạnh tựa hài nhi “chực sữa” từ đất mẹ để được thỏa sức vẫy vùng. Mạch nước nguồn ngọt lành, tinh khiết đã tiếp thêm nguồn sinh lực cho những nụ hoa còn e ấp thuận tình bung nở. Mùa trăng cuối của một năm, cả đất trời Tây Nguyên điểm xuyết bởi những điểm trắng, chấm trắng rồi cứ thế trắng xóa cả núi đồi. Không gian ngập tràn hương hoa ngọt lành hòa quyện với màu nắng vàng sóng sánh như mật ngọt khi mặt trời lên, xua tan vị rét buốt của hơi sương, thu hút lũ ong bướm tìm về tình tự giao duyên. Thời khắc ngắn ngủi ấy, cả đất trời, cỏ cây, chim muông như cùng giao hòa để đón mùa xuân về trên cao nguyên. 
Sương đêm phủ trắng trên từng phiến lá xanh… Tiếng máy nổ xình xịch đều đều, mùi dầu máy hòa lẫn trong gió vi vút trập trùng qua đồi qua núi, qua cả không gian lẫn thời gian… Từng chùm hoa trắng muốt, tinh khôi như lời ước hẹn của một mùa bội thu làm an lòng nhà nông… Dư vị ấy vẫn thoảng qua đâu đó trong từng ký ức, từng nhịp sống của hiện tại, để lại những xôn xao, rộn ràng xen lẫn những ngọt ngào thơ ấu trong tôi. 
Trúc Phùng

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

Thơ Phùng Sơn: Biển nhớ

(GLO)- Những cảm xúc dạt dào như con sóng được tác giả Phùng Sơn thể hiện trong bài thơ "Biển nhớ". Trước mênh mông của biển, sóng vô tình vỗ bờ rồi lại mải miết trôi xa, để lại một nỗi ngóng trông, mong chờ, nhung nhớ...