Cơn nấc cụt

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sau chầu nhậu đêm qua tự dưng hắn nấc cụt. Cứ tưởng sau một đêm sẽ tự hết, nhưng sáng ra hắn vẫn cứ nấc. Thật là khó chịu. Dùng mọi cách cũng chẳng ăn thua, uống nước chỉ làm bụng hắn căng tràn, hít mạnh thở ra chỉ hiệu quả được năm phút đồng hồ, thổi bong bóng đến sưng quai hàm cũng chẳng ăn nhằm gì…

Quái lạ, sao thế nhỉ? Hắn bèn đi khám bác sĩ. Tay bác sĩ hỏi hắn: Tối qua ăn gì? Ăn gì ư? Hắn nhớ rõ như in là chỉ đi nhậu với mấy gã bạn. Ờ, có ăn gì đâu, chỉ toàn bia là bia. Tay bác sĩ lắc đầu: Vô ích rồi! Bệnh này không chữa được, phải để tự khỏi thôi. Ơ hay, thế cũng làm bác sĩ, có bệnh gì là bệnh tự khỏi nhỉ? Hắn tức quá, biết thế chạy ra tiệm thuốc Tây mua thuốc về uống cho rồi, khám chỉ tổ mệt thêm!

 

Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang

Cơn bực bội bám theo hắn đến tận tiệm thuốc Tây. Nghe xong triệu chứng bà dược sĩ đưa cho hắn một bịch thuốc, dặn ngày uống 2 lần, 3 ngày sẽ hết. Đến tận 3 ngày cơ à? Thế thì chết mất, cứ nấc cụt thế này hắn hóa điên mất thôi.

Mà hắn phát điên thật vì đến ngày thứ 3 rồi mà hắn vẫn nấc cụt liên hồi. Vợ hắn bảo: Ông liệu mà đi bệnh viện khám đi, coi chừng thành mãn tính đấy nhé, khi ấy thì sống suốt đời với bệnh nấc cụt! Nghe sao mà nghiêm trọng đến thế! Mà hắn lo thật đấy, đến độ đêm không ngủ được, cơn nấc cụt lại càng được dịp lộng hành. Vợ đuổi hắn ra phòng khách ngủ, cứ nấc cụt như thế ai mà ngủ được. Sao mà vô tâm lạnh lùng, tình chồng vợ có thế thôi sao?

Hắn đi mấy cái bệnh viện mà bác sĩ chẳng tìm ra bệnh gì cả. Họ chỉ bảo rồi sẽ tự khỏi, mà đến bao giờ mới khỏi thì đố ai biết được! Vợ hắn ra phán quyết mới: Anh tự ăn cơm một mình, đang ăn mà cứ nấc hoài bực lắm ăn không được. Ngủ một mình, ăn một mình, hắn bị bệnh nan y thật rồi!

Mà đã hết cơn ác mộng đâu, lên công ty, hắn bị đồng nghiệp cách ly. Từ một nhân viên sale, giờ hắn được giao xử lý hồ sơ, chứ tiếp khách hàng mà cứ nấc cụt thì nói gì ai mà hiểu nổi! Suốt ngày mặt áp mặt với đống hồ sơ, hắn đâm ra cáu kỉnh. Hắn tự hỏi tình người là đây ư, chỉ mới bị nấc cụt thôi mà họ đã cách ly, thế mà hắn mắc căn bệnh ghê gớm hơn chắc họ đuổi việc, nhốt hắn vào trại đến chết quá. Bây giờ hắn mới hiểu hết nỗi đau của những người bị căn bệnh thế kỷ. Đau về thể xác chẳng giết được, mà nỗi đau bị đồng loại xa lánh khinh khi mới giết dần giết mòn người ta. Hắn thấy thương người quá, thế là hắn về nhà gom hết tiền tiết kiệm trong quỹ đen đem ủng hộ cho những người bị bệnh thế kỷ. Vợ hắn nổi điên, sao ông không thương xót cho tôi mà lại đi ủng hộ cho cái người nào chẳng thân chẳng thích? Ơ, cô đã giữ lương hàng tháng còn gì? Biết bao người nghèo khổ hơn cô, chết dần trong bệnh tật mà không có thuốc uống, người ta khổ lắm cô có biết không? Sao cô có thể sống ích kỷ đến như vậy? Ích kỷ ư? Vợ hắn gào lên, thế thì anh sống theo lý tưởng cao đẹp của anh đi nhé! Cô ta vừa mắng vừa quăng hết đồ đạc cá nhân của hắn ra khỏi phòng.

Hắn đành xếp chúng vào phòng khách. Thế là mạnh ai nấy sống. Cơm nước hắn đành phải tự lo, quần áo tự giặt. Đôi khi hắn tự hỏi có đáng không khi gây với vợ chỉ vì những người không quen biết, không thân thích họ hàng? Hắn không biết nữa. Hắn chỉ biết tự dưng có một động lực mạnh mẽ bên trong thôi thúc hắn phải làm như thế. Mạnh mẽ đến độ hắn nhịn ăn sáng, nhịn cà phê, nhịn cả nhậu nhẹt để dành tiền quyên góp cho mấy quỹ từ thiện.

Rồi hắn không còn thấy phiền vì cơn nấc cụt nữa, y như nó đã trở thành một phần của con người hắn. Sáng sáng hắn còn dậy chạy bộ. Trên đường còn đẩy phụ xe bánh mì của bà Tư nữa. Tự dưng hắn cảm thấy yêu đời lạ. Con hẻm này ai cũng biết tên hắn, ai cũng chào khi thấy hắn. Mấy ông già trong xóm còn dạy hắn chơi cờ tướng. Mấy chị phụ nữ thì ơi ới ghẹo mỗi khi thấy hắn đi qua. Hơn 5 năm vợ chồng hắn dọn về đây ở, bây giờ hắn mới thấy con hẻm này thiệt vui, chứ không phải là con hẻm ưa tò mò chuyện người khác và dơ dáy như lời vợ hắn than thở. Bây giờ hắn mới thấm thía câu nói của một triết gia nào đó: Khi bạn cho đi cái gì đó, bạn sẽ nhận về nhiều hơn thứ đó.

Hắn đem cái triết lý đó ứng dụng trên cơ quan. Lúc nào hắn cũng cười thân thiện, luôn giúp đỡ đồng nghiệp nữ mang vác đồ, không la cà nhậu nhẹt mỗi tối cuối tuần, cũng chẳng khó chịu khi bị ghép 2 từ “nấc cụt” vào phía sau tên. Tự dưng hắn nổi tiếng, phòng ban nào cũng biết tên, mà cuối quý ấy còn lọt vào danh sách nhân viên gương mẫu nữa chớ.

Có mấy em trên cơ quan khi biết “hoàn cảnh” gia đình cũng có ý định tăm tia nhưng hắn từ chối hết. Hắn không muốn làm khổ một ai nữa, một mình vợ hắn khổ là đủ lắm rồi. Dạo này cô ấy cứ ra ra vào vào đứng ngồi không yên, lại hay liếc xéo khi thấy hắn nói chuyện điện thoại. Đôi khi hắn bắt gặp vợ hắn kiểm tra điện thoại, lục cả túi áo túi quần. Hình như cô ấy đang ghen thì phải. Một tối khi hắn đang ngủ vợ hắn bỗng đi tới ngồi kế bên. Hắn giả vờ như đang ngủ say lắm xem vợ định làm gì. Cô ấy chỉ thở dài, hồi lâu chẳng thấy hắn nói gì bèn nằm xuống. Hơi thở của nàng lướt qua gáy hắn nhồn nhột. Nàng thầm thì:
- Anh còn giận em à?

Hắn không trả lời. Tình thực không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói thật rằng hắn không giận nàng mà chẳng qua quen ngủ một mình mất rồi sao? Thấy hắn im lặng, nàng thở dài thườn thượt:
- Em sai rồi… Xin lỗi anh!
Rồi nàng đứng dậy. Hắn bỗng mủi lòng kéo tay nàng lại. Thân thể nàng đổ ập lên người hắn, mùi dầu gội xộc vào mũi thơm dịu.
- Em không thấy phiền vì anh nấc cụt nữa sao?
- Anh đâu còn nấc cụt nữa!-Giọng nàng ngạc nhiên.
Ơ thế à, vậy mà hắn chẳng biết. Thế là cơn nấc cụt biến mất rồi ư? Từ khi nào? Mấy ông bác sĩ nói có sai đâu!

Ngân Kim

Có thể bạn quan tâm

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.
Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Bày tranh Việt đoạt giải thưởng Đông Nam Á trị giá nửa tỷ đồng

Tác phẩm đặc sắc của 8 nghệ sĩ trẻ tài năng nhất từ cuộc thi mỹ thuật uy tín Đông Nam Á “UOB Painting of the Year 2023” được trưng bày tại triển lãm, đón khách tham quan từ sáng 23/3 tại Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam. Chủ nhân bức tranh được giải cao nhất mang về phần thưởng 500 triệu đồng.