Trại Phong Đá Bạc nằm trên địa bàn xã Minh Phú, huyện Sóc Sơn, Hà Nội (cách trung tâm Hà Nội khoảng 50 km), một địa danh mà có thể bị rơi vào lãng quên từ lâu.
Quang cảnh khu trại phong Đá Bạc bị bỏ hoang, nằm ẩn mình dưới núi Chân Chim thuộc huyện Sóc Sơn, Hà Nội.
Thành lập từ những năm cuối của thập kỷ sáu mươi, gần năm mươi năm qua, trại phong Đá Bạc đã có nhiều thay đổi. Có những người đã đến và đi, nhưng cũng có những người đã gắn bó với khu trại như một căn nhà thứ hai, một quê hương thứ hai của mình.
Nằm dưới chân núi chân chim - nơi mà người ta ví như một Phan-Xi-Păng của riêng Hà Nội, có người đã được tận hưởng cảm xúc của một gia đình hạnh phúc. Nhưng cũng có người đã để lại tuổi thanh xuân lụi tàn trong trại phong Đá Bạc vĩnh viễn.
Lần đầu chúng tôi tìm đến trại phong Đá Bạc khá vất vả trong việc tìm đường. Chúng tôi rẽ vào một con dốc đường đất và đi sâu vào trong. Càng vào sâu, không gian vắng lặng không bóng người khiến người ta càng cảm thấy nơi đây thật tĩnh mịch và ảm đạm. Sau một hồi quanh co trên con đường đất đồi, chúng tôi đã tới. Trại Phong Đá Bạc nằm trên địa bàn xã Minh Phú, huyện Sóc Sơn, Hà Nội (cách trung tâm Hà Nội khoảng 50km), một địa danh mà có thể bị rơi vào lãng quên từ lâu. Nhưng nơi đây vẫn còn gần chục cụ già bị bệnh phong đang sống tách biệt với cộng đồng.
Dừng xe bên cạnh dãy nhà mái bằng cũ nát được xây cũng khoảng một vài thập kỷ nay. Tất cả đều cũ kỹ và xập xệ - cô quạnh và túng thiếu, họ đang rất cần sự giúp đỡ. Thấy có bóng người tới thăm, các cụ vui khôn tả. Chỉ cần nghe câu chào cụ thôi là mắt các cụ lại đỏ hoe, miệng mếu xệch thì có lẽ ai cũng hiểu các cụ thiếu thốn tình thương yêu đến mức nào.
Họ sống trong sự mặc cảm, trong sự tủi thân với đời, với những con người ngoài số phận và với cả căn bệnh phong quái ác khiến ánh nhìn của những cụ tại đây đầy lạnh lẽo, đầy đau xót nhưng vẫn ánh lên nỗi khát khao.
Dãy nhà cũ nát xập xệ, nơi ở của những người mắc bệnh phong…
…và sau những cánh cửa là một mảnh đời, người may mắn thì đã có gia đình, con cái đề huề trước khi bị bệnh. Nhưng cũng có những người đã phải chôn vùi tuổi thanh xuân của mình mãi mãi.
Cụ Khuất Thị Oanh (Phú Thọ, 70 tuổi), vào trại phong Đá Bạc năm 24 tuổi, tính đến nay cũng đã hơn 45 năm. Hàng ngày, cụ vẫn tự nấu cơm và giặt quần áo cho bản thân.
Cụ bà Nguyễn Xuân Vui (80 tuổi, Sóc Sơn, Hà Nội). Cụ Vui cũng vào đây điều trị bệnh từ năm 1961. Mấy tháng trước, cụ Vui bị ngã gãy chân nên phải bó bột, giờ đi lại càng trở lên khó khăn hơn.
Những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên tại khu trại phong Đá Bạc.
Các bạn trẻ trong CLB Hành Trình Nhiệt Huyết đến thăm hỏi động viên các cụ.
Sau khi được các phòng khám nam khoa 'chui' tư vấn qua điện thoại với những quảng cáo quá mức, không đúng sự thật về việc điều trị các bệnh sinh lý nam, PV Thanh Niên đã thâm nhập một số phòng khám này để mục sở thị.
Say mê tiếng sáo khi còn là cậu bé lên 7, NSND Trịnh Mạnh Hùng ví đời mình như cánh chim bay ngang trời từ miền núi xa xa vút qua đồng bằng trải dài rồi băng qua đại dương rộng lớn đến khắp nơi trên thế giới, chỉ mong để lại cho đời một thanh âm trong trẻo, mang dáng hình quê hương.
Không biết bao lần chị Thuy lén con, bỏ ra ngoài đứng khóc khi nhìn thấy cô bé tự an ủi mình "cố lên" sau mỗi đợt vào thuốc chống ung thư, sốt và đau nhức đến mất ngủ.
Mỗi khi cùng NSND Tiến Thọ về quê Bồng Báo, ông lại ngân nga cái câu ấy có trong tích trò khuyết danh Quan Âm Thị Kính. Hình như trong lộ trình thành danh, Lê Tiến Thọ đã sớm làu thuộc câu hát về miền quê mình có vùng đất xưa mang tên cái tên rất cổ.
Thời gian qua, Báo Thanh Niên nhận được nhiều phản ánh của bạn đọc về các phòng khám, cơ sở "chui" ở TP.HCM quảng cáo lố, không đúng sự thật về việc nâng cấp "cậu nhỏ" bằng phương pháp, công nghệ hiện đại, điều trị được nhiều bệnh sinh lý nam.
Giải thưởng lớn của Giải thưởng Nhiếp ảnh Thiên nhiên Thế giới (WNPA) năm nay đã được trao cho nhiếp ảnh gia người Anh Tracey Lund với bức ảnh hai con ó biển đang tranh giành cá ngoài khơi Quần đảo Shetland.
Sáng nay, 14-4, tại Hà Nội, Bộ Công an tổ chức lễ kỷ niệm 50 năm Ngày truyền thống lực lượng Cảnh sát cơ động (15-4-1974 - 15-4-2024) và đón nhận danh hiệu Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân lần thứ hai.
(GLO)- Giấy báo tử ông Lệ do Chính ủy Trương Lạch ký. Tháng 3-1981, ông Lệ ra quân với tình trạng sức khỏe suy giảm 61%, là thương binh 2/4. Cả gia đình ngỡ ngàng không tin nổi khi thấy ông trở về. Còn ông thì không khỏi lạnh người khi nhìn thấy chân dung mình sau làn khói hương vấn vít...
“Tạo hóa không sinh ra ai để sống những tháng ngày vô nghĩa. Dù chào đời không nhìn thấy ánh sáng, nhưng tôi tin rằng, bằng tình yêu thương, niềm tin và hy vọng, một ngày tôi sẽ chạm đến ước mơ của riêng mình”. Đó là chia sẻ của Nghiêm Vũ Thu Loan, Chủ nhiệm Mạng lưới sinh viên khiếm thị Việt Nam.
Thời gian ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà, hàng nghìn em nhỏ mắc những căn bệnh ung thư quái ác phải trải qua khoảng thời gian hóa trị, xạ trị dài đằng đẵng cùng những cơn đau để duy trì sự sống.
Níu lấy tay chúng tôi, chị Hoa lạc giọng: “Tôi không dám nghĩ đến ngày không có tiền để cùng con theo phác đồ điều trị ung thư não. Mong các bác, các anh, các chị thương cháu Tài...”.
Không biết có từ bao giờ và cứ như thế, nghề lưới thúng gần bờ ở thôn Sơn Trà (xã Bình Đông, huyện Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) vẫn được duy trì cho đến hôm nay.
Nếu không có thuốc tài trợ, bệnh nhân mắc bệnh hiếm sẽ không được điều trị trúng đích. Chưa kể, có loại thuốc chữa bệnh hiếm được liệt kê vào danh sách đắt nhất thế giới. Những người mắc bệnh hiếm gần như bị rơi vào một thế giới đơn độc…