Mùa xuân phía trước

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sáng cuối tuần, mở rèm nhìn ra khung cửa sổ để những ngọn gió êm ái lùa vào phòng, thả hồn trôi chầm chậm cùng tiếng chim véo von ríu rít, bản nhạc cũ êm tai và cây lá ngoài ban công thì thầm khe khẽ. Làn gió cuối đông đã không còn se sắt, tái tê mà trở nên đằm thắm, chỉ vừa đủ lành lạnh.
Màu nắng thủy tinh mỏng tang, phớt lên những mái nhà ngói đỏ, những mảng tường rêu, dây phơi áo quần lả lướt bay trong gió. Không khí ấy như ngầm báo hiệu rằng Tết đang về gần, một năm nữa lại sắp trôi qua cùng bao được mất, ấp ủ, tiếc nhớ. Giữa guồng quay tất bật những ngày cuối năm, có khi nào bạn chậm lại một chút để lắng nghe? Lắng nghe dòng chảy thời gian, những đổi dời của đời sống, lắng nghe từng nhịp đập yêu thương và lắng nghe chính trái tim mình.
Cuối năm, có những chiều bước đi giữa dòng người trên phố, thấy lòng mình chênh chao. Hơi lạnh như là chất xúc tác níu người ta chùng xuống giữa những khoảng lặng không tên. Một năm mải miết xuôi ngược, ta từng nở trên môi những nụ cười thiện lành, ấm áp, khóe mắt cũng từng lăn dài những giọt mặn âm thầm trong xót xa khắc khoải. Có những đêm dài gói cả vầng trăng vào nỗi nhung nhớ xa xưa. Có những thổn thức ứa nghẹn không dễ phai nhòa, những đau đáu hình bóng quê nhà ẩn chứa trong tim đứa con xa xứ. Có người vừa đến, có người rời đi, có người xa mãi… Cuộc đời dài rộng luôn là những trạm dừng và ta hàm ơn những người đã ghé vào cuộc, lặng lẽ đi bên ta, dõi theo ta, thắp ngọn lửa tâm tình diệu vợi, trao cho ta bao mến thương chân thành.
“Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa” (Trịnh Công Sơn). Cuối năm, chỉ muốn nói lời thứ tha tất cả, bao dung tất cả để bình yên nở một nụ cười chào năm mới. Như lời mẹ dạy trước lúc ta khăn gói xa nhà, hãy lương thiện, tử tế với cuộc đời. Năm tháng vô thường, trái tim mình ngoài những ấm áp yêu thương, những ân tình vời vợi thì không đáng có mặt của ích kỷ, đố kỵ, xấu xa.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Hạnh phúc ở rất gần ta, những niềm vui bình dị góp nhặt dọc đường cũng khiến mình không thấy lẻ loi và cuộc đời đôi khi đáng yêu vô cùng. Cúi xuống để ngắm đóa hoa dại khiêm nhường ven lối nhỏ, ngước nhìn lên mơ mộng cùng vầng mây trắng trên cao, trở về nhà nhận một cái ôm ấm nồng từ mẹ, ánh mắt an lòng của cha, mùi dầu gió thân thuộc lưng bà… Ta chỉ cần vậy thôi, khi yêu thương được cất tiếng, trái tim mình không có chỗ cho những phù phiếm, sân si.
Cuối năm, tiếng còi tàu đã không còn xa để gióng giả vang lên cho một chuyến trở về. Câu hỏi thường trực: “Ngày mấy con về?” của mẹ khiến lòng ta khấp khởi, xốn xang đợi ngày về. Và ta biết ở quê, cha mẹ cũng đang bấm đốt ngón tay tính từng ngày mong con về đoàn tụ.
Trở về nhà để được nghe tiếng lục bục củi bếp, tiếng nước đun trên lò, tiếng mẹ quét lá xao xác ngoài hiên, tiếng bà mắng yêu con mèo nhỏ, tiếng cha ngân một câu hát cũ, tiếng của Tết đang đến gần… Để vơi bớt bao canh cánh nhớ thương đã qua, đã từng “nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà” nơi đất khách. Trở về, ta chỉ muốn cả ngày quấn quýt bên mẹ như chú chim non không bao giờ lớn, ngồi cạnh mẹ thái cà rốt, củ kiệu muối dưa; vo nếp, khuấy bột đổ bánh in, bánh thuẫn. Thủ thỉ cùng mẹ bao điều của một năm xa nhà, cay mắt nhớ những mùa Tết cũ có dáng hình của những người đã mãi đi xa. Mọi bão giông đã qua để ta được hòa mình trọn vẹn từng khoảnh khắc với quê, với những dấu yêu từ lâu ta xem như là máu thịt. Trở về, vừa đến ngõ nhà đã bồi hồi gọi mẹ. Ta xa mẹ bao năm, mà lần trở về nào cũng vẹn nguyên một nỗi rưng rưng, nghèn nghẹn như ngày mới xa nhà.
Phía trước là mùa xuân, mùa của đoàn tụ. Và ta chỉ muốn nói với cuộc đời một lời: Cảm ơn!
TRẦN VĂN THIÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng

(GLO)- 

Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Nắng

(GLO)- Nắng hòa cùng bốn mùa xuân, hạ, thu, đông thành những gam màu khác nhau. Trong bài thơ mới của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng, nắng được hóa thân thành "cô bé" với những tính cách nhí nhảnh, đáng yêu...
Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

Gương mặt thơ: Nguyễn Ngọc Tư

(GLO)- Tôi quen và chơi với Nguyễn Ngọc Tư đã mấy chục năm và cũng hết sức bất ngờ khi mới đây chị công bố... thơ, mà tới 2 tập liên tiếp và bán tơi tới. Thì cả nước đều biết Nguyễn Ngọc Tư là nhà văn nổi tiếng, nhất là sau khi “Cánh đồng bất tận” xuất hiện.
Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

Thơ Lê Từ Hiển: Cỏ mây

(GLO)- "Cỏ mây" của nhà thơ Lê Từ Hiển như một khúc tự tình của hoa dại, của mây trời, thỏa sức sống đời thảnh thơi nơi triền sông, cô độc trong sự ngọt ngào, hồn nhiên, ngất ngưởng...
Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.