Đêm xuân, nghe trong bé nhỏ...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Vẫn tiếng con mọt đều đều, buồn buồn gặm nhấm bên chân giường, trong thanh xà gỗ. Vẫn văng vẳng tiếng vạc kêu sương mơ hồ chiêm đoán năm mới hạn khô hay nhuận hòa mưa móc. Vẫn một màn tối, chiếc đèn hột vịt và chấm đỏ lửa vòng nhang bàn thờ. Thoang thoảng hương bay, đêm sâu mùi càng đượm. Thanh âm chỉ còn là sự im ắng, tĩnh lặng. Đêm sâu..
Thức giấc trong tĩnh lặng đêm xuân, ký ức rong ruổi nổi trôi đan xen thực tại. Mắt hướng trần nhà, không đâu đầu óc lẫn lộn cũ mới, xa gần, lớn nhỏ. Lúc lâu lắng đọng cảm nhận rõ ràng, tưởng có thể cầm nắm: tiếng mơ hồ len qua khe cửa, tiếng thở đều người thương yên giấc, tiếng sương rơi lộp bộp trên mái tôn trước hiên nhà...
Nghĩ gần nghĩ xa, năm qua đã làm gì, được gì, có gì day dứt, ân hận? Không đến nỗi mù mờ để chẳng nhận ra, bởi luôn trung thành hành xử: ” bởi chưng hay ghét cũng vì hay thương”( Nguyễn Đình Chiểu). Nhưng Tết mà không về bên má, bên em, tết mà anh em tứ chiếng xa ngái. Nỗi nhớ nhà, nhớ má quặn thắt, quắt queo, không sao ngủ được. Má đã chín mươi rồi, “như chuối chín cây” biết đâu sớm tối. Qua nhanh dùm ý nghĩ, tâm trạng lúc này...  
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Ảnh minh họa: Nguồn internet
Cứ trong lờ mờ, bật dậy xem bàn thờ vòng hương cháy hết chưa để thay mới. Nhẹ nhàng đến từng phòng dém vạt mùng cho vợ, kéo tấm đắp cho con. Phổng phao mà lũ trẻ chưa đủ lớn. Nghiêng bên, tư thế vợ lâu nay vẫn thế, tội tội cả trong giấc ngủ. Nhiều đêm, nhiều năm quan sát nhìn thấy nhưng có bao giờ cảm xúc, tâm trạng khác lạ như đêm này?  
Hình ảnh thân thuộc ngày thường không có, hoặc có thoáng qua, sao bây giờ yêu thương chân thành dâng ngập trái tim. Có ai cật vấn, trách móc mà sao thấy thật tệ, thật bất tài, vô dụng, có lỗi. Đầu óc luẩn quẩn trách nhiệm, bổn phận phần cuối đời người mộng ước chưa thành, chưa thể khiến gia đình bớt chật vật, lo toan. Ân hận chưa bao giờ chu toàn với người thương, với gần gũi, thân quen, xa gần. Có là cầu toàn, cố chấp đâu mà lúc này, lòng nặng nỗi ưu tư mưu cầu toại nguyện? 
Cuộc đời đâu thiếu dễ dãi bằng phẳng, nhưng chung quy “Ông trời không cho ai hết, cũng không lấy hết của ai ”. Kinh nghiệm và tâm thế dân gian nôm na muôn đời vẫn đúng. Không chút duy tâm, vận vào ngôi sao đời mình, may mắn gấp vạn lần người khác. Miên man nhủ lòng, hãy biết chấp nhận, kể cả thất bại, và trân quý cuộc đời vì còn đấy- lai láng ân tình, thủy chung. 
Thêm một tiếng gà, thêm một sớm mai xuân, một ngày mới lọt lòng vũ trụ. Nghe ra, trong bé nhỏ đời mình giữa vô tận đời xuân... 
Thất Sơn

Có thể bạn quan tâm

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Thiết chế văn hóa cộng đồng

Từ giữa tháng 3.2024, dù chỉ mới hoạt động thử nghiệm, chưa hoàn thiện bàn giao, nhưng nhiều người vẫn chờ đợi suốt nhiều giờ để chờ xem nhạc nước tại quảng trường 29.3 (đường 2.9, Q.Hải Châu, TP.Đà Nẵng).
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Hoàng hôn

(GLO)- "Hoàng hôn" của nhà thơ Nguyễn Tấn Hỷ là tác phẩm nhiều cảm xúc trước bóng chiều hoàng hôn. Trong tia nắng le lói cuối ngày, những cánh chim mải miết tìm về tổ ấm, những đôi chân lam lũ mải miết về nhà...
Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

Gương mặt thơ: Hoàng Vũ Thuật

(GLO)- Hoàng Vũ Thuật thuộc thế hệ nhà thơ đàn anh của tôi, cùng lứa với các tài hoa như Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Khắc Thạch, Thạch Quỳ... ở miền Trung. Dẫu lớn tuổi nhưng ông luôn có ý thức tìm tòi, cách tân thơ cả hình thức và nội dung.
Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

Thơ Hoàng Đăng Du: Mùa trôi

(GLO)- Dẫu biết rằng xuân qua hạ tới, thu tận đông tàn là quy luật của thiên nhiên nhưng sao chứng kiến những khoảnh khắc mùa nối mùa vẫn khiến tác giả Hoàng Đăng Du không khỏi cảm thấy chút nuối tiếc, hụt hẫng, bâng khuâng...
Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

Nguyễn Thị Thanh Thúy: Chọn đi đường dài với văn chương

(GLO)- Được đào tạo chuyên ngành Văn học, khi ra trường lại quyết liệt theo đuổi nghề báo, sau đó “đầu quân” vào ngành Công an và bất chợt tìm thấy niềm hạnh phúc với văn chương-đó là những bước ngoặt bất ngờ trong cuộc sống của Thượng úy Nguyễn Thị Thanh Thúy (Phòng ANCT nội bộ, Công an tỉnh).

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

Gương mặt thơ: Bùi Quang Thanh

(GLO)- Nhà thơ Bùi Quang Thanh quê Cẩm Xuyên, Hà Tĩnh, tuổi Canh Dần (1950). Năm 1971, ông là lính của Mặt trận Tây Nguyên, đã từng tham gia chiến dịch giải phóng Đăk Tô-Tân Cảnh 1972 và suýt nữa thì nằm lại giữa rừng “cánh Trung” vì sốt rét.

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

Thơ Ngô Thanh Vân: Hoa đắng

(GLO)- Loài hoa mang trong mình vị đắng đót nhưng vẫn căng mình tận hiến không chỉ sắc vàng rực rỡ mà còn nuôi dưỡng cho đất đỏ bazan màu mỡ. Bài thơ "Hoa đắng" của nhà thơ Ngô Thanh Vân là những lời viết đầy cảm xúc dành cho loài hoa đặc trưng của vùng đất Tây Nguyên đầy nắng và gió này.